Chương 1033
Cấm Dục
Lộc Tế Tế không nói lời nào, chỉ cau mày, trong ánh mắt một mảnh tối nghĩa.
Thái Dương Chi Tử cảm thấy trong ngực vô cùng tức giận, cái loại cảm giác nặng trịch này bị đè đến không thở nổi, cái loại cảm xúc tuyệt vọng này bao phủ…
Đây không phải là đơn giản thua một trận đối kháng giữa cường giả!
Đối thủ này, còn có thể hủy diệt sự tồn tại của thế giới!
Mà hiện tại xem ra, hắn đã trưởng thành đến mức vô địch rồi!
Lần trước tam cự đầu vây công còn có thể chiến thắng!
Lần này tứ cự đầu, lại cơ hồ hai hiệp đã hoàn toàn sụp đổ! Đối phương ngay cả một sợi lông cũng không rụng.
Lần sau thì sao?
Cho dù tụ tập tất cả Chưởng Khống Giả trên toàn thế giới để đối phó với hắn?
Có lợi ích gì?
Năng lực khống chế không gian tuyệt đối, khiến cho đối phương đã đứng ở một độ cao căn bản không thể bị hợp lực đánh bại. Dùng nhân số chồng chất, đã không cách nào lấp đầy khoảng cách khổng lồ mà thực lực song phương chênh lệch kia!
Lão đầu tử nghĩ, cảm xúc tuyệt vọng bao phủ trong lòng, bỗng nhiên vô cùng phiền não, quay đầu nhìn về phía Trần Nặc, lại phát hiện tiểu hỗn đản này, vẫn cúi đầu, sắc mặt bình tĩnh, tựa hồ đang suy tư cái gì đó.
Thậm chí, trong mắt Thái Dương Chi Tử, tiểu hỗn đản này còn híp mắt, trong ánh mắt, cư nhiên toát ra một tia như có như không…
Hả? Dù sao ánh mắt kia, cũng không phải là tuyệt vọng hoặc uể oải!
"Này, tên khốn! Thật ra ngươi nên nói một lời! Hôm nay tình hình này cũng xuất phát từ ngươi!”
Thái Dương Chi Tử nhịn không được duỗi chân nhẹ nhàng đá bắp chân Trần Nặc một cái.
"A?"
Trần Nặc ngẩng đầu lên, ngoài dự liệu, trên mặt hắn lại lộ ra một tia tươi cười!
"Ngươi a cái gì vậy! Chúng ta vừa thua rồi! Triệt để thua a!!!: Lão đầu tử phát điên nói: "Mẹ nó, trông ngươi thật giống như không có việc gì vậy?”
Trần Nặc phảng phất cười cười: "Thua sao?”
“Đúng vậy, chúng ta thua còn chưa đủ triệt để sao?”
Trần Nặc đứng lên, dùng sức hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi phun ra toàn bộ hơi thở trong lồng ngực.
"Ai nói… Chúng ta vừa thua à?
Theo ý kiến của ta, chỉ cần …
Từ một góc độ nào đó, chúng ta rõ ràng đã giành chiến thắng!”
"Ha?" Lão già ngây dại.
Lộc Tế Tế cũng giật mình nhìn Trần Nặc này: “Trần Nặc… Ngươi…"
"Yên tâm, ta cũng không điên." Trần Nặc khoát tay áo: "Vừa rồi ta không nói lời nào, chỉ là một mực suy nghĩ, hồi tưởng lại, trong quá trình chiến đấu vừa rồi.”
Thái Dương Chi Tử tức giận nói: "Còn muốn cái rắm a! Bốn người chúng ta cộng lại, cùng nhau bị người ta hung hăng đánh một trận, ngay cả một chút đường phản kháng cũng không có!
Cái này còn không gọi là thua sao?”
Trần Nặc cũng không sốt ruột, chậm rãi nói: "Chúng ta đánh trận quyết đấu này, vì cái gì?”
"Để giết chết hắn ta! Mối nguy hiểm tiềm ẩn này sẽ phá hủy thế giới của chúng ta!" Lão già nổi trận lôi đình.
"Ừm, vì giết chết hắn." Trần Nặc gật gật đầu: "Biện pháp giết chết hắn tạm thời ta không nghĩ tới… Thế nhưng ta vừa rồi bỗng nhiên hiểu rõ, đối thủ cường đại này, nhược điểm duy nhất của hắn!”
"Nhược điểm?" Lộc Tế Tế nhìn kỹ Trần Nặc.
Tuy rằng nói hoang đường, nhưng với sự hiểu biết của Lộc Tế Tế đối với Trần Nặc, hắn nhất định là nghĩ đến hoặc là phát hiện ra cái gì đó.
"Đừng tin hắn ta, chồng cô là một tên khốn! Phàm là phát ra tư miệng hắn đều không có một câu nói thật!" Thái Dương Chi Tử khó chịu.
Trần Nặc không để ý tới lão nhân bị mình lừa gạt nhiều lần này, lại nhìn về phía Lộc Tế Tế, thấp giọng nói: "Tin ta đi. Ta thực sự biết được.
Ta tìm được biện pháp duy nhất có thể làm cho hắn sợ hãi, có thể khống chế hắn!”
Thái Dương Chi Tử tức giận nói: "Mẹ nó… Nếu đã có loại biện pháp này, thời điểm chiến đấu vừa rồi ngươi liền nên dùng ra!”
"Xin lỗi, bởi vì biện pháp này, là sau khi chiến đấu kết thúc, ta mới bỗng nhiên nghĩ rõ ràng."
Trần Nặc bỗng nhiên vui vẻ nở nụ cười.
Hắncười vô cùng thoải mái.
"Căn cứ theo phóng viên đài này, hôm qua nghi ngờ có vật thể bay không xác định trên bầu trời rơi xuống gần núi Bạch Mã, khu phố MQ, quận Giang Ninh của thành phố Kim Lăng, gây ra cảm giác chấn động. Theo người dân địa phương cung cấp manh mối, chính quyền địa phương đã tổ chức khám nghiệm hiện trường, do địa điểm xảy ra vụ việc xa xôi, hiện chưa có thương vong về người. Liên quan đến vụ việc, đài thiên văn Tử Kim Sơn đã cử một nhóm chuyên gia khảo sát tiến hành khảo sát hiện trường và cho biết, hiện tại không loại trừ vụ rơi thiên thạch siêu nhỏ.
Về tin tức tiếp theo, xin chú ý cập nhật của đài…"
"zizz…"
"Giờ cao điểm buổi sáng, tin tức buổi sáng,… Mang đến cho bạn những tin tức mới nhất về giao thông hôm nay…"
Trong rừng cây nhỏ dưới chân tường thành, các ông lão cùng bà lão sống gần đó đang tập thể dục buổi sáng.
Cũng không biết đài phát thanh trong tay vị nào phát ra tin tức.
Hai tay lão Tưởng chống thắt lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, vòng quanh rừng cây nhỏ từng bước chậm rãi đi, trong ngực vận khí.
Góc tây bắc của rừng cây nhỏ, một bãi đất trống gần rễ tường thành, một đôi sư huynh đệ đang chậm rãi luyện đẩy tay.
Bốn cánh tay dây dưa cùng một chỗ, ngươi tới ta lui, hai thanh niên trẻ tuổi hai chân vững vàng đứng đây, đầu gối hơi cong cong.
Chu Đại Chí hết sức chăm chú vận khí, phảng phất đã tiến vào cảnh giới quên mình.
Hô hấp của Trương Lâm Sinh đã dần dần thô, tuy rằng khí tức miễn cưỡng duy trì tiết tấu không loạn, nhưng hai tay đã từng chút từng chút bị áp chế xuống.
Bỗng nhiên, phanh một tiếng, thân thể Trương Lâm Sinh lẳng lội đi ra phía sau vài bước, nhưng cỗ ám kình kia lại không thể hóa giải hết, phốc phốc một chút, cư nhiên ngồi trên mặt đất, may mắn hai tay chống đỡ, đúng lúc đứng lên.
Chỉ là lúc ngẩng đầu nhìn Chu Đại Chí, trong ánh mắt Trương Lâm Sinh lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chu Đại Chí cũng có chút bối rối, trước tiên giơ hai tay lên nhìn kỹ một chút, phảng phất có chút không tin chuyện mình vừa mới làm được.
“…”
“…”
Hai thanh niên trẻ tuổi nhìn nhau một lát, Chu Đại Chí gãi gãi tóc: "Cái kia, sư huynh, ngươi không sao chứ?”
“… Không sao cả.” Trương Lâm Sinh dùng sức nuốt một ngụm nước bọt: "Ngươi…Nội khí tiến bộ nhanh như vậy sao?”
Chu Đại Chí cười hắc hắc vài tiếng: "Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, dù sao vừa luyện, liền bất tri bất giác luyện thành như vậy.”
Trương Lâm Sinh không nói gì nhìn thoáng qua tiểu tử này.
Hắn là quái vật, phải không? Luyện khí mới bao lâu, có thể đè ép mình?
Cũng không nể mặt sư huynh mình sao?
Không phải đối thủ của Trần Nặc còn chưa tính, Chu Đại Chí mới luyện được bao lâu, nội khí cũng đã đè ép mình rồi?
Cắn răng, Trương Lâm Sinh tự giác mặt mũi có chút không nhịn được, hít sâu một hơi: "Lại đến.”
Ừm… Nhất định là gần đây mình và Hạ Hạ…
Sư phụ đã nói qua, thiếu niên túng dục thương thân.
Không được không được, hôm nay bắt đầu phải tiết chế cấm dục mới được!
Nếu không, ngay cả tiểu sư đệ nhập môn này mới ngắn ngủi không có bao nhiêu ngày, thực lực đều vượt qua mình?
Cấm dục! Tối nay liền cấm dục!!
-----