Chương 1042
Bắt Nhầm Người
Vài phút sau, một chủ đề bài viết mới trên trang web của Bạch Tuộc Quái Vật lập tức lần nữa kích nổ trang web thế giới ngầm yên tĩnh này.
Người phát: Lôi Điện Tướng Quân.
Nội dung: 【Bản thân ta, Lôi Điện Tướng Quân, dưới danh nghĩa của Chưởng Khống Giả, thừa nhận @Thuyền Trưởng, trong một trận chiến công bằng đã được ta công nhận.
Ta sẵn sàng lấy tư cách là Chưởng Khống Giả, chào đón Thuyền Trưởng tiên sinh gia nhập tầng lớp Chưởng Khống Giả, trở thành một phần của chúng ta.】
Văn tự thoạt nhìn rất có nghi thức, nhưng tin tức này vừa ra, nhất thời kinh hãi những con mắt nhìn vào!
Vị Thuyền Trưởng này, cư nhiên nhanh như vậy đã thông qua khảo nghiệm khiêu chiến "Chứng Đạo Thành Thần"?!
Lôi Điện Tướng Quân cư nhiên không thể giết chết hắn?
Thuyền Trưởng lại thật sự thăng cấp lên thành Chưởng Khống Giả?
"F#ck, sau này gặp phải Thuyền Trưởng, phải đổi giọng thành 'thuyền Trưởng các hạ'."
"Có ai có thể nói cho ta biết, đây là Chưởng Khống Giả hệ thủy lần thứ mấy cho tới hiện tại a? Ký ức của ta nói với ta rằng Thuyền Trưởng dường như là người đầu tiên, phải không?”
“Mặc kệ như thế nào, chúc mừng Thuyền Trưởng các hạ được thừa nhận, lại một vị Chưởng Khống Giả xuất danh!”
“Đúng, chúc mừng Thuyền Trưởng đại nhân!”
“Chúc mừng!”
"Oa!!!!!!!"
Trong bệnh viện, Thuyền Trưởng đang nằm trên giường bệnh đột nhiên tỉnh dậy và nhanh chóng ngồi thẳng trên giường.
Nhìn Lỗi ca trong phòng tựa vào sofa đọc báo, tròng mắt Thuyền Trưởng đảo quanh: "Ngươi…"
Lỗi ca nhìn người nước ngoài này một cái: "Bạn bè, ngươi không sao chứ? Nhìn ngươi không được khỏe lắm. Chấn thương của ngươi không nặng, bác sĩ nói có thể yên tâm, chỉ cần hoàn toàn phục hồi, có thể cần một ít ngày.”
Lỗi ca nói tiếng Hoa Hạ.
"Ta… Có vẻ như không sao cả." Thuyền Trưởng trả lời cũng là tiếng Hoa Hạ,
Chỉ có điều, hắn do dự một chút.
Kỳ thật hắn rất muốn hỏi rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Ký ức cuối cùng trước khi hôn mê, là chính mình bị Lôi Điện Tướng Quân kia hung hăng dùng lòng bàn chân giẫm lên mặt mình.
Quên đi, không nghĩ về nó.
Phá Hoại Giả thua đại lão Chưởng Khống Giả. Không mất mặt.
"Ngươi gặp ác mộng à?" Lỗi ca cười nói.
"Ừm…Xem như là thế.”
"Mơ thấy cái gì vậy?"
"Ta mơ thấy bên người bỗng nhiên có thêm một đống người chúc mừng ta."
"Chuyện ngươi yêu cầu, ta đã sai thuộc hạ làm.
Hiện tại, trang web đã đăng tin tức.”
Lôi Điện Tướng Quân lạnh lùng nói: "Hiện tại có thể cởi bỏ phong ấn của ta sao?”
"Mặc kệ ngươi có tin hay không, đây thật sự không phải là ta làm —— cũng không phải chúng ta làm."
Lôi Điện Tướng Quân biến sắc.
Nhớ tới cậu bé có thực lực siêu tuyệt ngày hôm qua —— là hắn sao?
Mẹ nó, lão tử cũng không phải kẻ gây hấn với ngươi!
Lúc ấy rõ ràng ta chỉ là góp vui a!
Tại sao lại nhắm vào ta?
"Đối thủ ngày hôm qua là chuyện gì vậy?" Lôi Điện Tướng Quân trấn định lại: "Hôm qua ta cũng tham chiến, cũng bị thương nặng như vậy, chẳng lẽ ta không có quyền biết cái gì sao? ”
"Ngươi muốn biết cái gì?"
"Người hôm qua là ai?"
Trần Nặc suy nghĩ một chút, trả lời: "Một con sâu đáng thương không ngại vất vả vạn dặm bôn ba, khắp nơi trên thế giới tìm mẹ.”
Lôi Điện Tướng Quân không hỏi nữa!
“Tiểu tử, nếu ngươi không muốn nói thì đừng nói! Ta ghét việc người khác trêu chọc ta nhiều lần! Cho dù có là Chưởng Khống Giả cũng không được!”
Trần Nặc có chút vô tội: "Câu nói vừa rồi của ta đều là nói thật.”
"…" Lôi Điện Tướng Quân không nói gì nhìn thiếu niên này một cái.
Trong lòng chỉ có một ý niệm.
Người phụ nữ tốt như Tinh Không Nữ Hoàng, sao lại tìm được một người chồng hỗn đản như vậy?!
Là ngươi bị mù sao?
Hay là lấy bản thân ra làm từ thiện?
"Ta nhớ rõ, ngày hôm qua trước khi ta tham chiến, các ngươi đã đáp ứng ta. Nếu như ta nguyện ý tham chiến, có thể đạt được tình hữu nghị của ba vị Chưởng Khống Giả các ngươi!” Lôi Điện Tướng Quân lạnh lùng nói: "Hiện tại ta cảm thấy như thể ta là tù nhân của ngươi? Đó là cách mà ngươi đối xử với người đã giúp ngươi sao?”
"Thật ngại quá." Trần Nặc ngược lại thống thống khoái khoái giải thích: "Nơi này có chút trống trãi, nhưng trong thời gian ngắn ta cũng không nghĩ ra có thể tìm được nơi nào thích hợp hơn.
Ngươi xem, ta cũng ngồi trên mặt đất.
Và ngươi không phải tù nhân của ta.”
"Không phải tù nhân, như vậy ta tùy thời có thể rời đi sao?"
"Ừm… Về mặt lý thuyết thì đúng là có thể.”
“…. Lý thuyết…?" Lôi Điện Tướng Quân cảnh giác nhìn chằm chằm người này.
"Ngươi cần phải trả lời ta mấy vấn đề, giúp ta giải quyết tốt một chuyện, sau đó ta cam đoan không làm khó ngươi, đưa ngươi rời đi."
"Ha! Còn nói không phải là tù nhân!
Nếu ta không trả lời câu hỏi của ngươi, ngươi sẽ không để cho ta rời đi, phải không?”
"Ừm, đúng thế.”
“… Đã nói là hữu nghị? Các ngươi đối với bằng hữu…"
Trần Nặc thở dài.
"Bạn bè sao… Cũng có thể trở mặt thành thù nha.”
Lôi Điện Tướng Quân tức giận có chút đau ngực, nhịn không được liền thấp giọng nói: "Ngươi thật sự là Chưởng Khống Giả vô sỉ nhất mà ta từng gặp qua!
Còn đáng ghét hơn lão giả Thái Dương Chi Tử khốn kiếp.”
Lôi Điện Tướng Quân suy nghĩ một chút, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Thôi, an toàn vẫn là trên hết.
"Ngươi muốn hỏi ta chuyện gì?"
Trần Nặc nở nụ cười, hắn từ trong túi sờ sờ, sau đó lấy ra một tấm ảnh, đặt ở trước mặt Lôi Điện Tướng Quân.
"Người thanh niên trong ảnh này, tên là Lữ Thiếu Kiệt.
Ngươi có ấn tượng không?”
Trần Nặc nói xong, cười nói: "Ta muốn người này trở về.”
Sắc mặt Lôi Điện Tướng Quân bỗng nhiên trầm xuống!
"Ngươi tìm hắn làm cái gì?"
"Được người ta ủy thác." Trần Nặc thản nhiên nói, "Hẳn là ngươi không giết chết hắn ta chứ?”
“… Không." Lôi Điện Tướng Quân một lần nữa nhượng bộ: "Người đàn ông này, hiện tại vẫn an toàn.”
Được rồi, cái này chẳng khác nào chấp nhận, con trai Lý Thanh Sơn là do hắn bắt.
"Ta cần người này." Trần Nặc cười nói: "Có thể nể mặt ta hay không, đem người này trả lại không?”
Lôi Điện Tướng Quân: "…"
"Ta không biết giữa ngươi và Phương Viên Triều rốt cuộc có ân oán gì.
Nhưng ta muốn nói với ngươi là ngươi đã bắt nhầm người.
Cha của tên Lữ Thiếu Kiệt này, là Lý Thanh Sơn, giữa hắn và Phương Viện Triều đã nhiều năm không liên lạc được.”
-----