Chương 1047
Đổ Vỏ
Lôi Điện Tướng Quân nhìn hai người, lại nhíu mày đi tới bên cạnh sô pha ngồi xuống, cầm lấy một chai nước trên bàn vặn ra, một hơi uống nửa chai: "Được rồi, đừng chơi kịch câm nữa, ở giữa rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Trần Nặc cười cười, chỉ vào Lôi Điện Tướng Quân: "Phương Viên Triều trộm đồ của ngươi đi rồi, ngươi tìm không thấy hắn, cho nên, liền phái người bắt cóc Lữ Thiếu Kiệt.
Tại sao ngươi cảm thấy bắt cóc Lữ Thiếu Kiệt lại có thể uy hiếp được Phương Viên Triều?
“Bởi vì…"
"Bởi vì con mẹ nó cho rằng Lữ Thiếu Kiệt là con trai của Phương Viên Triều!" Lôi Điện Tướng Quân nghẹn thở lẩm bẩm một câu.
"Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?" Trần Nặc hỏi.
"Bởi vì…"
Lôi Điện Tướng Quân suy nghĩ một chút: "Sau khi Phương Viên Triều chạy trốn, chúng ta lục soát phòng của hắn, còn có đồ dùng cá nhân đã qua sử dụng, cùng với máy tính và những thứ khác —— lúc hắn chạy trốn căn bản không có khả năng mang theo những thứ đó.
Chúng ta đã khôi phục lại một số dữ liệu trong máy tính, tìm thấy một số tập tin mà hắn đã xóa.
Phương Viên Triều này vẫn liên lạc với Lữ Thiếu Kiệt qua mạng.
Ta không chắc Phương Viên Triều khôi phục trí nhớ khi nào, ta cũng không biết cụ thể vào lúc nào thì hắn bắt đầu liên lạc với Lữ Thiếu Kiệt.
Nhưng lấy lại dữ liệu máy tính, hồ sơ duyệt web của hắn, cùng một số hình ảnh hắn đã xóa, tất cả đều là trong năm nay.
Hắn vẫn luôn theo dõi trang blog tiếng Anh của Lữ Thiếu Kiệt, còn có email liên hệ với Lữ Thiếu Kiệt.
Từ trước đến nay, hắn vẫn giả vờ làm một người lạ trên mạng muốn được tư vấn bệnh tình, vẫn giữ liên lạc với Lữ Thiếu Kiệt.”
"Như vậy, sao ngươi lại cho rằng, Lữ Thiếu Kiệt là con trai của Phương Viên Triều?" Trần Nặc cười khổ nói.
"Bởi vì nhật ký của hắn, người của ta đã khôi phục dữ liệu từ máy tính. Lão già này tuy rằng có học cách lên mạng, nhưng hiển nhiên hắn không rành về kỹ thuật, hắn cho rằng văn kiện đã xóa liền triệt để mất đi, nhưng kỳ thật có thể khôi phục được dữ liệu.
Hơn nữa, bình thường đầu óc hắn có chút…Ngươi có lẽ không biết, hắn ta hơi rối loạn tâm thần, thỉnh thoảng.
Vậy nên, chúng ta tìm thấy trong máy tính của hắn, một số dữ liệu ghi chép của hắn đã được khôi phục lại.
Phương Viên Triều cho rằng, Lữ Thiếu Kiệt chính là con trai của hắn.”
Trần Nặc cười ha ha: "Như vậy lại đến vấn đề này.
Vì sao, Phương Viên Triều lại cho rằng Lữ Thiếu Kiệt là con trai của hắn?
Vấn đề này, phải hỏi ngươi đi, Lý đường chủ?”
Trần Nặc nói xong, nhìn về phía Lý Thanh Sơn, mà trên mặt Lý Thanh Sơn bỗng nhiên đỏ lên.
Trần Nặc nhìn Lý Thanh Sơn trầm mặc không nói lời nào, cười lạnh một tiếng: "Ngươi thật sự làm chuyện tốt a, Lý Thanh Sơn.
Ngủ với người phụ nữ của anh em mình, sinh con trai, còn để cho Phương Viên Triều cho rằng đó là chủng của hắn.
Sau đó, các ngươi làm việc cùng nhau, vào sinh ra tử, hắn cứu mạng của ngươi, còn ngươi thì nuốt tiền của hắn.
Mẹ nó ta thật sự có chút bội phục loại người như ngươi.”
Lý Thanh Sơn đặt mông ngồi trên sô pha.
“… Năm đó, chúng ta cùng nhau buôn bán quặng ngọc thạch ở phía nam, làm loại chuyện này rất nguy hiểm, sống chết kề cận.
Cả hai chúng ta đều rời nhà để kiếm tiền. Số tiền kiếm được, thỉnh thoảng cũng sẽ gửi thư về nhà một ít.
Ta là một người độc thân, nhị ca có vợ ở Kim Lăng, cho nên mỗi lần hắn ta gửi thư về tiền tương đối nhiều.
Mà ta, đều là tự mình tiêu xài hết.
Nhưng… Đàn ông sao, ở bên ngoài thời gian dài, cũng sẽ tìm phụ nữ.
Một lần, chúng ta đến tỉnh Quảng Đông để bán quặng, nhị ca gặp một người phụ nữ.
Không biết như thế nào, nhị ca thoáng cái đã bị người phụ nữ này mê hoặc.
Ta… Ta…
Kỳ thực, ta cũng bị mê hoặc.
Hắn là đại ca của ta, ta không thể cùng hắn công khai tranh đoạt.
Hắn nuôi người phụ nữ đó, tìm một nơi ở tỉnh Quảng Đông để nuôi.
Mỗi lần chúng ta trở về Quảng Đông để bán quặng, hắn đều sống trong nhà của người phụ nữ kia.
Thời gian dài trôi qua, ta càng ngày càng không thể chịu đựng được.
Ta cũng quên đó lần nào, ta và cô ấy lén lút.
Nhị ca không biết, từ đầu đến cuối cũng không biết.
Ta lúc ấy cũng là đầu óc mê man, liền vụng trộm cùng người phụ nữ kia… Đồng thời lừa gạt nhị ca.
Đột nhiên có một ngày, người phụ nữ kia lặng lẽ liên lạc với ta, cô ấy rất sợ hãi, nói rằng cô ấy đang mang thai.
Và rồi … Cô ấy nói với ta rằng đứa trẻ này có thể là của ta.
Ta cũng sợ hãi.
Và rồi… Sau đó ta liền nói với cô ấy…"
Trần Nặc cười lạnh nói: "Sau đó ngươi liền cùng người phụ nữ này lừa gạt Phương Viên Triều, để cho hắn đổ vỏ làm cha?!”
Lý Thanh Sơn không nói lời nào nữa.
Trần Nặc lạnh lùng nhìn Lý Thanh Sơn: "Ngươi tiếp tục nói.”
"Ta…"
Lý Thanh Sơn do dự một chút, chậm rãi tiếp tục nói:
"Lúc Thiếu Kiệt sinh ra, nhị ca vô cùng hưng phấn.
Cùng lúc đó, vợ của hắn ở Kim Lăng vẫn chưa sinh Phương Lâm.
Nhị ca cho rằng, Thiếu Kiệt là đứa con đầu lòng của hắn, lúc ấy cũng là đứa con duy nhất. Hơn nữa…
Vẫn là một bé trai.
Loại người thế hệ trước như chúng ta, đều có loại ý nghĩ này, luôn cảm thấy, có con trai, là có thể nối dõi tông đường.
Nhị ca lúc ấy cũng cảm thấy như vậy, đối với mẹ con Thiếu Kiệt đặc biệt tốt.
Và rồi…
Mãi cho đến khi Thiếu Kiệt bốn tuổi… Chuyện đó đã xảy ra ở Myanmar.
Sau đó, ta cũng nghĩ hắn ta đã chết.
Sau đó, sau khi ổn định xong, liền đón mẹ con Thiếu Kiệt từ tỉnh Quảng Đông…"
Lý Thanh Sơn nói đến đây, bỗng nhiên phảng phất như khí lực toàn thân đều bị rút ra, xụi lơ ở trên sô pha.
Trần Nặc thở dài, lạnh lùng nói mấy câu:
"Ngươi đoán xem, nếu như năm đó Phương Viên Triều biết những chuyện này, hắn còn có thể ở thời khắc mấu chốt, xem ngươi là anh em tốt nhất, thay cho ngươi đi chịu chết không?
Hắn nguyện ý thay ngươi chịu chết, bởi vì hắn năm đó coi ngươi là anh em tốt nhất!
Hơn nữa, hắn cảm thấy, hắn đã có con trai, có người nối dõi tông đường.
Mà ngươi là một độc thân, ngươi ngay cả người nối dõi đều không có, cho nên hắn cảm thấy hắn nguyện ý thay ngươi đi chết!
Nếu hắn ta biết, ngươi đã ngủ với người phụ nữ của hắn, con trai hắn ta kỳ thực là của ngươi…
Ngươi nghĩ hắn ta sẽ làm thế không?
Lý Thanh Sơn?!”
-----