Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1051 - Chương 1051 Iceland

Chương 1051

Iceland


Bạch Kình trở mình trên một chiếc ghế mềm mại và mở mắt.


"Đại nhân, ngài có cần vào phòng ngủ nghỉ ngơi một chút không?" Giọng nói của cô gái âu phục trắng từ bên cạnh truyền đến.


"Không cần, ta không thích giường trên máy bay." Bạch Kình lắc đầu: "Chúng ta đã ở đâu?"


"Một giờ nữa sẽ hạ cánh, ngài tỉnh lại rất đúng lúc."


Cô gái âu phục trắng lập tức đứng dậy, rất nhanh lấy một cái khăn nóng còn có một ly nước sạch tới.


Bạch Kình lau mặt, uống vài ngụm nước, nhìn về phía trước cabin.


Xuyên thấu qua một cánh cửa an toàn, có thể mơ hồ nhìn thấy mấy chiến sĩ vũ trang hạng nặng ở đoạn trước của khoang máy bay.


Bạch Kình mỉm cười.


Đột nhiên bà quay đầu nhìn cô gái âu phục trắng: "Ngươi có biết ta đang cười cái gì không?”


“… Ta không biết.”


"Họ có thể không bao giờ biết … Mục tiêu bảo vệ của họ là một người không cần sự bảo vệ của họ.


Ngươi không nghĩ chuyện này rất buồn cười sao?”


"Như vậy, cần ta xóa tên nhân viên an ninh khỏi đoàn tùy tùng của ngài sao?"


"Không được, tiếp tục duy trì đi.


Một lão thái thái suy yếu, cần người khác bảo hộ, mới có thể càng làm cho người khác cảm thấy không có uy hiếp.”


Khi máy bay hạ cánh xuống một sân bay tư nhân ở Iceland, một chiếc xe cổ trông rất già đang chờ đợi trên đường băng.


Khi Bạch Kình rời khỏi máy bay, bà xua tay với cô gái âu phục trắng phía sau.


Thay vì xuống máy bay, cô gái âu phục trắng dừng lại bên trong cửa.


Cô rất rõ ràng, bí mật đặc biệt của Bạch Kình đại nhân:


Một khi máy bay hạ cánh trên mảnh đất này, như vậy bao gồm cả chính mình, tất cả mọi người thuộc về công ty, không thể tiếp tục đi theo bà.


Bạch Kình đại nhân, có bí mật của riêng mình, trên vùng đất này.


Nhìn theo Bạch Kình chậm rãi chui vào chiếc xe cổ kia, cô gái âu phục trắng cũng thấy rõ tài xế lái xe là một người đàn ông trung niên tóc thưa thớt, sắc mặt lạnh lùng, mắt không chớp mắt.


Cô gái âu phục trắng quen biết người đàn ông đó - mỗi khi cô cùng đại nhân trở về Iceland, người lái xe này sẽ lái xe đến đón.


Cô đương nhiên sẽ không, cũng không dám đi theo dõi bí mật của vị Bạch Kình đại nhân này.


Không ai trong công ty dám.


Một ủy viên nguyên lão cao cấp trong cao tầng của công ty, có một ít bí mật thuộc về bản thân bà ấy, cho dù là các ủy viên khác, cũng sẽ không nguyện ý đi qua do thám —— đó là một loại hành vi địch ý mãnh liệt.


Cô gái mặc âu phục trắng mơ hồ biết một truyền thuyết tồn tại trong nội bộ lãnh đạo công ty:


Vị Bạch Kình đại nhân từng có quyền cao chức trọng trong công ty này, năm đó nguyện ý giao ra quyền hành, lựa chọn trạng thái bán về hưu, ẩn cư ở vùng đất Iceland này…


Một thỏa thuận đã đạt được giữa các thành viên khác trong ủy ban, đó là:


Tất cả các lực lượng của công ty Bạch Tuộc Quái Vật không được phép vào Iceland!


Đúng vậy, Iceland, là một khu vực dành riêng cho lào thái thái này, một khu vườn phía sau.


Đối với việc Bạch Kình sẵn sàng giao quyền lực để đổi lấy cuộc sống hưu trí, các thành viên khác trong ủy ban đã bày tỏ sự sẵn sàng tuân thủ thỏa thuận này.


Cô gái âu phục trắng biết mình rất được Bạch Kình đại nhân tín nhiệm và trọng dụng. Cô đi theo Bạch Kình đại nhân, đảm nhiệm chức vụ trợ lý đặc biệt của Bạch Kình đại nhân đã hơn mười năm.


Thậm chí cảm giác tồn tại của Bạch Kình đại nhân trong công ty Bạch Tuộc Quái Vật, trên cơ bản đều do cô bày ra.


Thế nhưng, cô gái âu phục trắng cũng rất rõ ràng ý thức được, nếu luận đến trình độ tín nhiệm tuyệt đối chân chính, mình ở trong mắt Bạch Kình đại nhân, chỉ sợ còn kém người lái xe đến sân bay đón bà, tài xế xe lão gia.


Trên hòn đảo này, vùng đất này, có bí mật của Bạch Kình đại nhân —— mà mình, còn chưa được Bạch Kình đại nhân cho phép có thể tiếp cận nó.


"Carl, ngươi thật sự nên thay quần áo rồi lại đón ta, trên quần áo của nguoi toàn là mùi tanh —— trong xe cũng vậy."


Ngồi ở hàng ghế sau xe, dường như Bạch Kình lại biến thành bà lão già nua kia, lạch cạch miệng oán giận.


"Vậy cũng không có biện pháp, sáng sớm ta vừa mới đến cảng cá, cũng không có thời gian về nhà tắm rửa thay quần áo." Tài xế Carl cũng không quay đầu lại trả lời, ngữ khí rất thoải mái, không có chút khẩn trương cùng với cung kính nào như cô gái âu phục trắng khi đối mặt với Bạch Kình.


"Con trai ông sao rồi?"


"vẫn thế, câu cá. Bất quá lần này thu hoạch không tệ, hẳn là có thể kiếm được một khoản.” Carl tiếp tục nói một cách thoải mái, một tay nắm giữ vô lăng, tay kia tùy ý đặt trên cửa sổ xe.


"Ta nhớ rõ con trai của ngươi đã gần mười tám tuổi rồi chứ?"


"Đúng vậy, tháng sau sẽ mười tám tuổi."


"Carl, ngươi đã từng nghĩ tới chưa, để cho con trai ngươi…"


"Quên đi." Carl cười cười, nhìn thoáng qua Bạch Kình từ gương chiếu ngược, bĩu môi nói: "Năm đó khi theo ngươi đến nơi quỷ quái này, ta đã thề… Ta mẹ nó về hưu.”


"Nhưng ta nhớ rõ năm đó ngươi rất không cam lòng."


"Đó là năm đó." Carl cười nói: "Nhưng ta đã kết hôn với một người phụ nữ ở đây và có một đứa con trai.


Ta mẹ nó đã dung nhập vào cái chỗ này.


Ngươi biết không, Bạch Kình?


Đôi khi ta ở trên giường thức dậy vào buổi sáng, nhìn con chó mà ta nuôi nằm bên giường, ta thức dậy rửa mặt, nhìn vào cơ bắp nhão nhoẹt trong gương, khuôn mặt nhăn nheo của mình…


Đó là một cảm giác tuyệt vời, ngươi hiểu không?”


Bạch Kình không nói gì, lẳng lặng nhìn tài xế của mình.


"Ý ta là… Ta đã không gặp lại ác mộng trong nhiều năm.” Carl đột nhiên thở dài: "Ngươi có thể tưởng tượng được nó sao? Bạch Kình?


Lần gần đây nhất mà ta gặp ác mộng, mơ thấy những điều khủng khiếp, chỉ là khi cãi nhau với vợ ta.”


Bạch Kình thở dài: "Được rồi, Carl, ta hiểu ý của ngươi…


Những gì ta vừa nói…


Ta chỉ muốn nói, nếu như ngươi cần, nếu như ngươi hy vọng con trai ngươi…"


“No!”


Carl bỗng nhiên quay đầu nhìn Bạch Kình một cái, ngữ khí phi thường nghiêm túc:


"Năm đó khi ngươi dẫn ta tới nơi này đã nói qua, về hưu!


Bây giờ, con trai ta chỉ là một ngư dân làm việc trên một chiếc thuyền đánh cá.


Ta cũng chỉ là một tài xế.


Được chứ?


Bạch Kình, chỉ vậy thôi.”


Bạch Kình trầm mặc một lát, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn một lần nữa chồng chất lên nụ cười.


"Vậy thì cữ như ngươi ming muốn đi, Carl.


Vì… Chết già trên giường!”


"Đúng, vì, chết già trên giường." Carl cười ha ha và tiếp tục lái xe.


"Trong nhà hết thảy đều an ổn chứ?"


"Yên tâm, hết thảy đều tốt."


-----


Chương 1051

Bình Luận (0)
Comment