Chương 1055
Áy Náy
Trần Nặc cẩn thận đọc mấy tin nhắn gần đây của Lữ Thiếu Kiệt liên lạc với Phương Viện Triều, sau đó rất nhanh, gửi vào hòm thư của Phương Viện Triều một tin nhắn giả mạo của mình —— dùng giọng điệu của Lữ Thiếu Kiệt để gửi.
Sau đó, Trần Nặc lẳng lặng mở giao diện ra.
"Bây giờ thì sao?"
"Hiện tại chính là lẳng lặng chờ đợi, chờ Phương Viện Triều khi nào trả lời lại." Trần Nặc nhún nhún vai.
"Nếu hắn ta không trả lời thì sao?" Lôi Điện Tướng Quân nhíu mày nói.
"Vậy thì cứ chờ." Trần Nặc thở dài.
"Vậy hẳn nên tiếp tục nhìn chằm chằm vào người nhà của hắn ở Kim Lăng." Lôi Điện Tướng Quân lắc đầu nói.
"Ta đã phái người nhìn chằm chằm." Trần Nặc nhíu mày nói: "Bất quá dựa theo lời ngươi nói, Phương Viện Triều đầu óc mơ hồ, trí nhớ của hắn mất đi quá nhiều, chưa chắc nhớ rõ người nhà ở Kim Lăng…"
"Đúng vậy, hắn không nhớ được."
“Vậy ngươi làm sao lại chạy tới Kim Lăng tìm vợ và con gái của Phương Viện Triều?” Trần nặc hỏi.
“… Hắn ta không nhớ được lúc này, nhưng ai biết được sau này hắn lại nhớ ra.” Lôi Điện Tướng Quân nhíu mày nói: "Sau khi hắn bỏ chạy, ta cẩn thận thẩm vấn người bên cạnh của mẹ ta.
Y tá và bác sĩ nói, Phương Viện Triều vài lần tỉnh táo ngắn ngủi, từng nói với bọn họ, giống như nhớ rõ có người nhà ở Kim Lăng, có vợ và con gái… Tuy nhiên, cảm xúc của hắn vào thời điểm đó rất kỳ lạ.
Dường như, cảm giác kháng cự và tội lỗi rất mạnh, rồi nhanh chóng quên đi.
Hơn nữa bởi vì mỗi lần hắn nhớ ra, tâm tình đều phi thường không ổn định, tình huống rất không tốt. Vậy nên, các bác sĩ và y tá, sau khi hắn ta bình tĩnh lại, không dám đề cập đến hắn một lần nữa.”
Áy náy…
Bởi vì áy náy, cho nên trong lòng lựa chọn tránh né, sau đó vứt bỏ bộ phận ký ức này sao?
Cũng đúng a…
Lý Thanh Sơn là thằng khốn.
Phương Viện Triều là nạn nhân, nhưng hắn cũng không phải người tốt.
Mẹ của Phương Lâm là Trương Tố Ngọc ở Kim Lăng giúp hắn chăm sóc gia đình, chăm sóc mẹ già và nuôi dạy con gái ở nhà. Mà Phương Viện Triều ở bên ngoài buôn bán kiếm tiền, lại còn nuôi một người phụ nữ ở tỉnh Quảng Đông. Còn sinh ra một đứa con trai.
Chuyện này, là hắn áy náy với Trương Tố Ngọc.
Về sau ngẫu nhiên khôi phục một chút trí nhớ, khẳng định nhớ tới một chút, cảm thấy nội tâm mình áy náy, liền tránh né cùng phát điên, sau đó tiếp tục quên mất bộ phận sự tình này.
Tin nhắn thì chưa được trả lời.
Tuy nhiên, ngay sau đó, điện thoại của Trần Nặc reo.
Cầm điện thoại lên, Trần Nặc nhìn thoáng qua, lại là Trương Lâm Sinh gọi tới, trong lòng liền khẽ động.
Sau khi nghe điện thoại, ngắn ngủi vài câu, Trần Nặc buông điện thoại xuống.
"Đi thôi."
"Đi đâu?" Tướng Điện hỏi.
Hắn cũng không cố ý nghe lén điện thoại của Trần Nặc —— tuy rằng đối với một vị Chưởng Khống Giả mà nói chuyện này rất dễ dàng, nhưng xuất phát từ tôn trọng một cường giả khác, Lôi Điện Tướng Quân không làm như vậy.
"Đi tìm Phương Viện Triều." Trần Nặc cười khổ nói: "Hắn đã về nhà. Ta phái người đi theo dõi người nhà Trương Tố Ngọc, họ gọi tới thông báo.
Vừa rồi Trương Tố Ngọc dẫn một lão già về nhà, từ ngoại hình miêu tả, rất có thể là Phương Viện Triều!”
Đằng một chút, Lôi Điện Tướng Quân đứng lên, lông mày dựng thẳng, lạnh lùng nói: "Đi! Đi tìm hắn đi!
Trần tiên sinh! Lần này ngươi không thể làm khó ta nữa! Người đàn ông này đã ăn cắp đồ của mẹ ta, ta phải đưa hắn ta đi!
Ta thu nhận hắn, cho hắn cơ hội sống, để cho hắn có cuộc sống ổn định!
Ân tình như vậy, hắn lại đánh cắp vật phẩm quý giá nhất của mẹ ta! Tên khốn kiếp này, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!”
Trần Nặc nhìn chằm chằm Lôi Điện Tướng Quân phẫn nộ, do dự một chút, thấp giọng nói: "Kỳ thật…"
"Kỳ thật cái gì?"
Trần Nặc thở dài.
Thật ra… Phương Viện Triều có thể là đã cứu mạng ngươi…
Bất quá lời này hiện tại không có cách nào nói, không có bằng chứng, quan hệ mẹ con người ta, cũng không có khả năng bởi vì một câu nói của mình mà có thể phá hư.
"Đi thôi, tìm hắn trước rồi nói sau."
Phương Viện Triều thức dậy trong một căn phòng không có cửa sổ.
Dựa vào cảm giác, hắn đại khái có thể phán đoán đây là một tầng hầm.
Trên trần nhà có đường ống kim loại trần trụi, vách tường loang lổ, mơ hồ còn có rỉ sét.
Lúc mới tỉnh lại, trong đầu Phương Viện Triều còn có chút mơ mơ màng màng, ý thức không quá tỉnh táo. Sau đó, nó nhanh chóng nhớ lại cái gì đó.
Đúng rồi!
Trương Tố Ngọc!
Và con gái của họ!
Mình đi theo Trương Tố Ngọc trở về nhà, đi gặp con gái mình!
Và rồi…
Đúng vậy, sau đó đến nhà, con gái mình không có ở nhà.
Trương Tố Ngọc gọi điện thoại, bảo con gái nhanh chóng trở về —— tên con gái là Phương Lâm.
Lúc ấy tâm trạng mình đang thấp thỏm ngồi đó, chờ gặp con gái mình, còn có Trương Tố Ngọc, lấy ra một ít ảnh chụp cho mình xem.
Còn nữa, trước di ảnh của mẫu thân mình, mình cũng quỳ xuống thắp hương…
Rồi sau đó thì sao?
Sau đó, đột nhiên có người gõ cửa trong nhà.
Rồi sau đó…
Hình ảnh cuối cùng Phương Viện Triều nhớ lại trong đầu là Trương Tố Ngọc đi qua mở cửa, bởi vì còn tưởng rằng là Phương Lâm về nhà, nhưng sau khi mở cửa ra, lại phát hiện ngoài cửa có hai thanh niên đang đứng.
Hai thanh niên này nhìn vào tướng mạo đều rất bình thường.
Chỉ là, một trong số đó, bên hông cư nhiên cắm một cái cờ lê.
Rồi sau đó…
"Chúng ta tìm Phương Viện Triều."
Sau khi nói ra những lời này, Trương Tố Ngọc ngây ngẩn cả người, mà Phương Viện Triều đứng trong phòng nhất thời giật mình!
-----