Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 106 - Chương 106 Chim Ruồi

Chương 106

Chim Ruồi


Trước cửa khách sạn Kasa Mandapu.


Các tòa nhà màu đỏ nâu mang phong cách đặc trưng của thời kỳ thuộc địa Anh. Tòa nhà bốn tầng nhìn qua đã cực kỳ rách nát. Tấm thảm thủ công trên mặt đất trước cửa khách sạn đã bị giẫm đạp không thể nhìn ra được màu sắc ban đầu.


Đại sảnh hẹp, phía sau quầy bàn bằng gỗ được nạm đồng ở các góc cạnh, một người mặc bộ đồ lễ tân không vừa vặn đang uể oải ngẩn ngơ. ,


Đinh linh linh một tiếng, lớn cửa bị đẩy ra.


Một thân ảnh lảo đảo đi đến quầy lễ tân.


“Tôi có đặt phòng."


Giọng Anh tiêu chuẩn.


Lễ tân ngẩng đầu lên, uể oải nhìn thoáng qua vị khách nhân này.


Vóc người trung bình, tóc ngắn, mặc một chiếc áo khoác màu đen, trên mặt bọc lấy khăn quàng cổ.


Vị khách nhân này chậm rãi tháo khăn quàng cổ trên cổ mình xuống, lộ ra mũi miệng bị che.


Trên mặt còn mang theo một ít bụi bặm, rõ ràng màu sắc làn da ở phía dưới đôi mắt khác với phía trên.


Trần Nặc mỉm cười, lộ ra răng trắng như tuyết, từ trong túi áo lấy ra hộ chiếu cùng một xấp tiền đô la mỹ đặt ở trên quầy.


"Cho ta một phòng, phải có nước nóng 24 giờ. Còn có, đưa một phần cơm tối đến cho ta, không muốn đồ ăn bản địa, làm điểm bánh mì là được, kiểu Tây."


Katmandu năm 2001, nếu như nhất định phải làm một cái nhận xét.


Ân, sự dơ dáy bẩn thỉu gần như là một khuôn mẫu.


Đồ ăn cũng thế.


Ở thời đại này, nếu ngươi dám ăn đồ ăn bản địa, vậy thì hãy chờ tiêu chảy đến mất nước đi.


Nhân viên lễ tân uể oải làm thủ tục, sau đó đem một cái chìa khóa ném vào trên bàn.


Trần Nặc suy nghĩ một chút, lấy ra mười đô la mỹ để lên bàn: "Tôi có một vài thứ, được gửi đến đây cho tôi, bạn giúp tôi kiểm tra một chút, nếu gửi tới, xin vui lòng gửi nó đến phòng của tôi."


Tờ tiền đô màu xanh lá cây, lập tức khiến cho phục vụ có tinh thần.


Thời điểm lên máy bay, Trần Nặc cực kỳ chủ giúp khuân hành lý, sau đó đi vào cabin, hắn cũng chủ động ngồi ở một nơi hẻo lánh, cực kỳ tuân thủ nghiêm ngặt sự lễ phép và khách sáo tiêu chuẩn của một vị khách lạ — không khiến người khác phiền.


Trong cabin, Nivel nhìn ra ngoài cửa sổ, núi tuyết mênh mông ở phía xa xa, bởi vì thời tiết rất tốt, điều kiện tầm nhìn cũng phi thường xuất sắc, Nivel nhìn có chút xuất thần.


Mà Trần Nặc thì núp ở nơi hẻo lánh bên trong cabin, trong lỗ tai mang theo nút bịt tai, đang nghe nhạc bằng máy MP3.


Hành động này đưa tới sự khinh bỉ từ Lacus.


Hừ, nguyên lai là một người mới.


Người leo núi hơi có kinh nghiệm đều biết, không nên tùy tiện lãng phí pin. Bởi vì một khi đến EBC, muốn tìm một nơi để bổ sung pin, cũng sẽ không dễ dàng như vậy.


Ánh mắt khinh bỉ trên mặt Lacus chỉ thoáng qua trên người Trần Nặc một chút… Vị tỷ tỷ này đối với Trần Nặc không có nửa điểm hảo cảm.


Đầu tiên, cô không thích người đến trễ… Hơn nữa bởi vì Trần Nặc đến trễ, dẫn đến việc thời gian cất cánh của cả đoàn cô cũng phải bị kéo dài.


Tiếp theo… mặc dù Trần Nặc mặc trang phục leo núi, nhưng nhìn qua rất mỏng manh và gầy gò.


Các vận động viên, những kẻ yêu thích thể thao, tiểu tỷ tỷ cuồng squat, không thích tên tiểu bạch kiểm này.


Trần Nặc phảng phất như đang chú ý tới ánh mắt của Lacus , hắn thế nhưng lại chủ động mở miệng.


"Xin chào. Ta cảm giác ngươi nhìn rất quen mắt… Xin hỏi, có phải ngươi có biệt dạnh, được gọi là… Chim ruồi đúng không?"


Lacus sửng sốt một chút.


Chim ruồi, là biệt danh mà cô đã đặt cho chính mình sau khi bản thân xuất hiện trên trang bìa của một số tạp chí thể thao.


Được rồi, mặc dù không thích gia hỏa này, nhưng sự gia giáo cùng lễ phép vẫn khiến cho Lacus miễn cưỡng gật đầu nhẹ một cái, lộ ra một nụ cười khách sáo: "Đúng vậy, ngươi đã xem qua tạp chí của ta."


"Đương nhiên." Trần Nặc cười cười: "Ngươi rất xinh đẹp."


"… Cảm ơn." Lacus gật đầu một cái, liền kéo xuống mũ, nhắm mắt nghỉ ngơi — hành động này thể hiện rất rõ ràng: Đừng đến làm phiền ta.


Ánh mắt Trần Nặc rơi vào trên mặt Nivel.


Đường vòng cung trên mặt Nivel rất xinh đẹp, khuôn mặt thiếu nữ đỏ ửng khỏe mạnh, lộ ra mười phần tinh thần, nhất là lông mi thật dài phía dưới, con mắt màu xanh lam kia, càng cực kỳ xinh đẹp.


Trong lòng Trần Nặc thở dài.


Chim ruồi.


Loại chim này có thên thể nhỏ bé, màu sắc lông vũ nổi tiếng rực rỡ, nhất là ở thời điểm cất cánh, tần số dao động của hai cánh, sẽ phát ra một loại âm thanh ong ong.


Cho nên có tên gọi, chim ruồi.


Cũng là tại đời trước, Nivel ở bên cạnh Trần Diêm La, cùng hắn xuất sinh nhập tử, hành tẩu tại biên giới Địa Ngục thời gian nhiều năm, danh hiệu này đã được sử dụng.


Nhưng mà… Tuy nhiên Nivel cũng không thích chim ruồi.


Sở dĩ cô sử dụng cái danh hiệu này, là vì, tưởng niệm tỷ tỷ của cô - Lacus.


Bởi vì , dựa theo lịch sử đời trước, ngày 22 tháng 3 năm 2001 cũng là hôm nay.


Cả nhà Dwen Hill, sẽ gặp phải tai nẹn trong quá trình leo lên đinh Robusta.


Trong vụ tai nạn này, ngoại trừ Nivel 18 tuổi ra, cả nhà Dwen Hill đều tử vong toàn bộ.


Mà sự cố này cũng đã dẫn đến một bước ngoặt trong cuộc sống Nivel.


Nhưng mà, mấy năm sau khi Trần Nặc gặp Nivel, cô đã nói cho Trần Nặc biết chân tướng phát sinh chuyện ngày hôm đó:


Trong quá trình leo lên một bức tường đá dốc, người chú ruột của cô - Benjamin, bỗng nhiên tự tay cắt đứt dây thừng, dẫn đến chồng vợ Roque rơi xuống bỏ mình — đây là một vụ mưu sát trần trụi!


Mà chị em Nivel cùng Lacus, bởi vì Lacus phản ứng kịp thời, dùng một cuốc băng kịp thời đục vào trong vách đá, cứu được hai chị em một mạng.


Benjamin ý đồ giết chết hai chị em để diệt khẩu, nhưng cuối cùng, Lacus vì bảo hộ em gái, lôi kéo dây thừng của Benjamin, hai người cùng nhau rơi vào vực sâu!


Nivel 18 tuổi, tận mắt nhìn thấy thúc thúc của mình mưu sát giết cha mẹ của mình, lại tận mắt nhìn chị của mình ôm cừu nhân cùng nhau rơi xuống vực sâu… Đối với một cô bé 18 tuổi chưa có nhiều kinh nghiệm sống mà nói, toàn bộ thế giới đều sụp đổ.


Mà càng hỏng bét chính là, sau khi Nivel được cứu trở về, gặp phải cục diện càng chật vật:


Hai tháng sau khi được cứu, Nivel bởi vì tội giết người, bị phán vào tù, giam cầm 30 năm.


Nivel tại năm thứ sáu sau khi cả nhà cô gặp nạn, cũng chính là thời điểm 24 tuổi cô gặp được Trần Nặc.


Địa điểm hai người gặp nhau, là tại ngục giam nữ tử có trọng tội.


Nivel ở bên trong ngục giam đã chờ đợi trọn vẹn sáu năm.


Tội danh: Cô đã tự tay giết chết một người thân, đang cố gắng chiếm đoạt ngôi nhà cuối cùng của gia đình cô. Mà tòa hà cũ đó, là ký ức duy nhất còn sót lại của Nivel đối với gia đình cô.


Chương 106

Bình Luận (0)
Comment