Chương 1101
Không Phải Ý Tưởng Hay (2)
Người khác đối với động tác của hắn cũng không ai tỏ vẻ hoài nghi —— đối với người có năng lực mà nói, hành động kiểm tra người chết là bình thường, cũng là hành động mà sau khi xuất hiện dị thường cùng chiến đấu, rất nhiều người sẽ làm.
"Thật ra chúng ta đã kiểm tra mắt, không có phát hiện gì đặc biệt —— trước khi các ngươi đi tới."
Người bắt chuyện với Trần Nặc chính là Rebecca, người phụ nữ này hiển nhiên cũng có trình độ về phương diện tinh thần lực, chậm rãi nói: "Đại não của người này phảng phất như bị nổ tung.
Điều duy nhất khiến ta nghĩ không ra chính là, một trận tinh thần phong bạo cũng có thể tạo thành loại hiệu quả này…
Nhưng bọn họ… Phảng phất như bị một loại tinh thần lực kích thích, sau đó phát điên… Hơn nữa thân thể cũng xuất hiện dị tượng không sợ hãi đau đớn, thậm chí khí lực cũng lớn hơn rất nhiều.”
Trần Nặc lắc đầu, thản nhiên nói: "Đó là bởi vì sau khi bọn họ biến dị phát điên, chức năng tim mạch trong nháy mắt vận chuyển quá tải, đại não đối với thân thể phát ra mệnh lệnh vượt xa sự phù hợp. Chẳng qua chính bọn họ không cảm giác được thân thể đau đớn mà thôi.
Hơn nữa, nếu có điều kiện để tiếp tục kiểm tra, ngươi sẽ thấy rằng cơ thể của những tên biến dị này chắc chắn còn lưu lại một lượng lớn adrenaline.”
Rebecca không nói gì nữa.
Kami Soichirou đứng ở bên cạnh Trần Nặc, chậm rãi nói: "Anderson tiên sinh, chúng ta thật sự sẽ đi xuống sao? Công sự ngầm mà ngài Nolan vừa nói?
Ta không cho rằng tất cả mọi người rút lui đến một nơi như đường cùng không có lối thoát, lại là một ý tưởng tốt.”
Trần Nặc nhìn thoáng qua người đàn ông Nhật Bản này: "Vậy ngươi có ý kiến gì sao?”
"Không có." Kami Soichirou lắc đầu: "Nhưng ta cảm thấy, có thể đi ra ngoài thử xem.”
"Ngươi có thể tự mình đi ra ngoài thử một chút, ta nghĩ bọn họ sẽ không cự tuyệt có người thay bọn họ đi ra ngoài chịu chết." Trần Nặc cười cười.
Kami Soichirou không nói lời nào nữa.
Tại thời điểm này, số lượng đầy đủ: Tám người có dị năng, cộng với Nolan, và bốn kỹ thuật viên trong phòng thí nghiệm.
Tổng cộng có mười ba người.
Mười ba.
Theo quan niệm của người phương Tây, đây không phải là một con số may mắn.
Tất cả mọi người rút vào khu vực thực nghiệm, cửa kính cách ly của khu vực xử lý mẫu vật đã được mở ra.
Trong toàn đội chỉ còn lại bốn người bình thường, cũng chính là bốn kỹ thuật viên, đã xử lý xong một ít mẫu vật, chuyển lên một chiếc xe đẩy.
Không ai nói chuyện, mọi người chỉ im lặng đi theo Nolan vào bên trong…
Đứng trước cửa điện tử chống nổ hình tròn kia…
Trong lòng của Trần Nặc bỗng nhiên khẽ động…
Cánh cửa trước mắt này, nhìn thế nào cũng khiến cho trong lòng người ta không thoải mái a…
Nó giống như…
Một cái miệng người chuẩn bị nuốt chửng mọi người!
Hắn theo bản năng nhìn Kami Soichirou một cái.
Câu nói vừa rồi của tên đàn ông Nhật Bản này. ..
Vào lúc này, tất cả mọi người lui đến một nơi không có đường lui…
Đó có thực sự là một ý kiến tốt hay không?
Công sự ngầm này thực sự trông khá tốt.
Vách tường dày, chống nổ, ngăn cách nhiệt độ siêu thấp…
Trông có vẻ an toàn!
Nhưng…
Một khi một tai nạn xảy ra …
Không có lối thoát!
…… Được rồi, những lời này là lời chửi bới trong lòng Trần Nặc.
Những người này một khi đi vào, chẳng khác nào tiến vào một cái bình kín, nếu như xuất hiện cái gì nguy hiểm, cũng không có chỗ chạy!
Trong lòng Trần Nặc suy nghĩ, theo bản năng liền chậm lại bước chân, bất tri bất giác, liền đi ở phía cuối đội ngũ.
Tất nhiên, Thuyền Trưởng cũng luôn đi xung quanh hắn ta.
"Làm sao vậy?" Thuyền Trưởng nhìn Trần Nặc và thì thầm.
Trần Nặc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hoàn toàn dừng bước, hắn nhìn thoáng qua Thuyền Trưởng:
"Ta… Cảm thấy không thể đi xuống.”
"Tại sao?" Thuyền Trưởng hỏi.
“…. Cảm giác.”
Trần Nặc hít sâu một hơi, ngữ khí rất kiên định: "Ta quyết định, không đi xuống nữa!”
Thuyền Trưởng cũng dừng bước, sắc mặt phức tạp nhìn Trần Nặc: "…"
Trần Nặc nhìn Thuyền Trưởng rồi thì thầm: "Tin ta đi.”
Cảm giác trong lòng Thuyền Trưởng kiểu như!!!
Tin ngươi không?
Ta mẹ nó không tin cũng không được a!
“Thuyền Trưởng các hạ, làm sao vậy?”
Nolan ở phía trước đội ngũ quay đầu lại nhìn hai người, nhíu mày nói: "Có vấn đề gì sao?”
Thuyền Trưởng nhìn Trần Nặc, sắc mặt Trần Nặc bình tĩnh.
Được rồi…
Lão tử chỉ có thể lựa chọn ôm đùi!
Sắc mặt của Thuyền Trưởng nghiêm trọng, chậm rãi nói: "Ta suy nghĩ một chút, ta quyết định không tiếp tục nữa.”
Mọi người đều ngạc nhiên khi nhìn Thuyền Trưởng.
Thuyền Trưởng kiên trì, chỉ nghiêm mặt không nói gì.
“… Tại sao?” Nolan nhíu mày.
"Không vì sao cả, ta chính là không muốn đi xuống." Thuyền Trưởng lắc đầu: "Ta không nghĩ đó là một ý hay."
“… Lý do là gì?”
Trần Nặc bỗng nhiên mở miệng: "Nolan tiên sinh, lúc trước chúng ta từng có ước định, khi cảm giác được nguy cơ sinh mệnh bản thân, Chưởng Khống Giả có quyền căn cứ vào phán đoán của mình tự mình làm việc, không cần tiếp nhận lời chỉ huy của ngài nữa.
Càng không cần phải giải thích bất cứ điều gì với ngài.
Ta tin tưởng thủ lĩnh của ta đưa ra quyết định như vậy, tự nhiên có lý do của hắn.”
Thuyền Trưởng: "…"
Lý do của ta là ôm đùi!
Được chứ?!
Sắc mặt Nolan khó coi.
Bỗng nhiên, trong đội ngũ, một người cũng nhẹ nhàng mở miệng: "Như vậy… Ta cũng không đi xuống nữa, ta quyết định hành động theo ngài Thuyền Trưởng.”
Người nói chuyện chính là Kami Soichirou.