Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 112 - Chương 112 Đầu Trâu

Chương 112

Đầu Trâu


Đời trước.


Ngày 23 tháng 12 năm 2021.


Bờ biển phía Tây của Phong Diệp quốc, tại thị trấn nhỏ.


Một căn nhà kết cấu bằng gỗ.


Vườn hoa cùng mặt cỏ rõ ràng đã được cắt tỉa cẩn thần vào những ngày bình thường. Còn một ngày nữa là tới lễ Giáng Sinh, trong sân đã phủ lên một ít banh vải nhiều màu, còn có một gốc cây thông Noel bày ở trong sân, đã được cắt tỉa một nửa.


Tới gần mái hiên, bên trong một căn phòng kính ấm áp, ngăn cách khí lạnh ở bên ngoài, một chậu hoa cỏ, hân hoan sinh trưởng.


Trong nhà, một căn phòng với ánh sáng lấp lánh, một cái bàn kiểu Trung Quốc, góc bàn uốn lượn như mây, trên bàn trải một tờ giấy trắng dài, hai bên tờ giấy đồ chặn giấy bằng đồng hình đầu hổ.


Một người phụ nữ đứng ở trước bàn, cầm điện thoại trong tay.


"…Tin nhắn sau cùng hắn để lại… Tất cả lặng im… Kiếp sau gặp đi, đầu trâu."


"Được rồi, ta đang chấp hành nhiệm vụ, không nói."


Nữ nhân bình tĩnh trả lời, nhẹ nhàng cúp máy.


"Cho nên… Hắn chết sao?" Nữ nhân thở dài, nói một mình: "Vẫn thích gọi ta là đầu trâu như thế sao… Cái tên này thật đáng ghét."


Tựa hồ như tin chết của người kia, cũng không có khiến cho cô mang đến một tia dao động cảm xúc nào.


Người phụ nữ ung dung thu hồi điện thoại.


Đưa tay ra, ngón tay mảnh khảnh nắm vuốt một cây mực tùng, nhẹ nhàng mài trên đầu hoa sen nước.


Mỗi một phần động tác của cô, nhu hòa, cẩn thận, đâu vào đấy.


Một lát sau, cô buông mực xuống, đưa tay nhẹ nhàng bắt lấy một cây bút lông sói trên túi bút.


Chấm đầy mực, nâng bút biết lên trên tờ giấy.


Bên trong căn phòng ấm áp, gương mặt tinh xảo của người phụ nữ biểu lộ trầm tĩnh, một thân sườn xám màu đỏ, lại càng thêm phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của cô.


Nhất là một đầu tóc dài tuyết trắng, càng lộ vẻ quỷ dị.


Cổ tay nhẹ rung, bút đi du long:


Gió xuân không tiếc hồng nhan tại,


Gì thán tuế nguyệt cười trắng tóc mai.


Viết xong, người phụ nũ đặt bút xuống, yên tĩnh nhìn vài giây đồng hồ, thở hắt ra, có chút hài lòng nhẹ gật đầu.


"Kỳ thật, ta minh bạch, tâm trạng của loại người như ngươi."


Ngù phụ nữ tóc trắng chậm rãi nói, cô ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh căn phòng phòng, trên ghế sa lon có một người đàn ông trung niên đang ngồi.


Người trung niên này ước chừng trên dưới năm mươi tuổi, vốn dĩ khuôn mặt chữ điền cũng coi như uy nghiêm, giờ phút này trên mặt lại tràn đầy sợ hãi, thân thể vô lực dựa vào ở trên ghế sa lon, tựa hồ muốn động đạn, lại chỉ có thể vô lực ngồi phịch ở chỗ ấy.


Người phụ nữ tinh tế thổi thổi trên giấy Tuyên, tiếp tục nói: "Loại người như ngươi đâu, làm xông chuyện đại sự, sau đó đem một đống tiền, chạy tới nơi này, coi đây là thế ngoại đào nguyên, như thể những nghiệp chướng ngươi gây ra kia đều không hề liên quan tới ngươi.


Mỗi ngày, đùa giỡn với hoa cỏ, lại học đòi văn vẻ chơi văn hoá đồ cổ.


Viết chữ, vẽ tranh.


Ma lão thành phật sao.


Nhưng trên đời này, làm gì có chuyện ngon ăn như thế.


Bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật. Phật này, thế nhưng dễ dàng thành như vậy sao?


Những người kia bị ngươi hố cửa nát nhà tan, những người bị ngươi hại thê ly tử tán, những người bị ngươi cuốn đi hơn nửa đời người tích cóp, những người bị ngươi lừa gạt bán phòng bán đất…


Ngươi nói bỏ xuống đồ đao, những sinh linh bị ngươi độc hại kia, có thể xóa bỏ như thế nào?"


Nói đến đây, người phụ nữ cười nhạt một tiếng, tự giễu nói: "Đương nhiên, ta cũng không phải sứ giả chính nghĩa gì. Giết ngươi, là vì có người dùng tiền mua mệnh của ngươi. Không nhiều, một trăm vạn. Việc rất nhỏ, người khác chướng mắt, ta chủ động nhận nhiệm vụ."


"Ta, ta có thể cho ngươi càng nhiều!" Người đàn ông trung niên cắn răng, mặt đỏ lên, thân thể liều mạng giãy dụa, thế nhưng từ đầu đến cuối không cách nào nhúc nhích được.


"Ta biết, ngươi có tiền, ngươi ở trong nước lừa đảo, cướp đi vài trăm triệu. Nhưng vậy thì đã sao… Không được a. Nếu hôm nay người tới không phải ta, có lẽ ngươi tốn mấy ngàn vạn, là có thể cầu được đường sống."


Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên, thản nhiên nói: "Nhưng ở chỗ ta, không được."


Dừng một chút, người phụ nữ tiếp tục cười nói:


"Diêm La muốn ngươi chết, ta liền phụ trách câu hồn. Đường xuống Hoàng Tuyền nhớ kỹ ta, ta là câu hồn sứ dưới trướng Diêm La."


Dứt lời, nữ nhân cầm lấy một khẩu súng được đặt trên bàn trên, nhẹ nhàng chuyển lên ống giảm thanh.


Hai phát súng!


Một phát súng ngay trán, một phát súng vào ngực.


Người đàn ông trung niên bất động.


Người phụ nữ yên tĩnh đi đến trước sô pha, lẳng lặng nhìn thi thể của người đàn ông.


Sau vài giây đồng hồ, cô nâng súng lên, hướng về thi thể của người đàn ông.


Bằng bằng bằng bằng…


Một hơi đem băng đạn nổ hết!


Thu hồi súng, người phụ nữ lại lẳng lặng nhìn thi thể, nhìn một lát, quay người rời đi.


Cước bộ của cô rất nhẹ, mở cửa ra khỏi phòng, nhìn thoáng qua những bông hoa ấm áp trong sân.


"Hừ, không trải qua được mưa gió mỹ lệ."


Người phụ nữ chậm rãi đi đến ven đường , lên một chiếc ô tô đang đậu gần đó.


Sắc mặt bình tĩnh nổ máy xe, một đường lái xe. Theo ô tô di chuyện, bờ biển phía xa càng trở nên rõ ràng hơn.


Trong đầu một lần nữa nhớ lại cuộc trò chuyện đầu tiên với hắn ta vào năm đó.


"Ngươi tên là gì?"


"Ngư Nãi Đường."


"Canh chua cá sao?"


"… Đúng thế."


"Từ Đường trong kẹo sữa thỏ trắng lớn?”


"Không đúng,là nãi!Ý nghĩa đại đĩnh, lễ khí của cổ đại thiên tử dùng, cửu đỉnh biết không?"


"… Không biết a, là chữ nào? Viết cho ta xem một chút."


"…" Nâng bút…


"A, cái này nãi a. Đường đâu?"


"Hải Đường đường!!"


"… A, nãi đường… NT, a, về sau liền bảo ngươi đầu trâu đi!"


"Còn không êm tai bằng sữa đường đâu! Không muốn a…"


"Không, ngươi muốn! Dưới trướng Diêm La, sao có thể không có một tên đầu trâu đâu."


"Vậy mặt ngựa là ai?"


"Không biết, về sau gặp được người thích hợp lại nói."


Tên kia… Tên kia… Chết rồi?


Tay cầm vô lăng chậm rãi co rút lại, trên mặt lại chậm rãi nổi lên vẻ tươi cười.


"Trong lòng tự có Thanh Sơn tại, cần gì theo người nhìn hoa đào.


Nhưng Thanh Sơn đã không tại, nơi nào còn có quyến luyến."


Nói rồi, buông ra tay cầm vô lăng, cầm điện thoại di động lên, gửi đi một tin tức cuối cùng.


"Đầu trâu… Hạ tuyến."


Tại buổi chiều mùa đông này, một chiếc xe ô tô lao ra khỏi bờ biển, thân xe màu bạc ở giữa không trung tựa như vẽ ra một vòng cung kỳ lạ, đâm ra bãi cát, bay vào bên trong tầng tầng lớp lớp sóng biển!


Chương 112

Bình Luận (0)
Comment