Chương 1128
Bị Ngăn Lại (4)
Thân thể khổng lồ, lúc nghiền qua phế tích, hơn mười ống kim loại đứt gãy lộ ra bên ngoài sau vụ nổ tung, rốt cục trở thành xiềng xích của nó!
Cố gắng cưỡng ép vượt qua, nhưng đường ống sắc bén trực tiếp đâm vào cơ thể của nó!
Quái vật gầm gừ vặn vẹo thân thể, nhưng càng vặn vẹo, càng có nhiều đường ống đâm vào da thịt của nó…
Trần Nặc quay đầu nhìn lại, thở hổn hển, nhưng trong lòng hơi ổn định. Thứ này bị mắc kẹt!
Nhưng đúng lúc này, chung quanh lại có hơn mười quái vật bình thường đã vây quanh.
Trần Nặc mắng một câu…
Cũng không phải hắn không muốn dùng tinh thần lực công kích!
Mà vì hắn muốn lần truyền tống thứ hai —— lúc này tinh thần lực của hắn cơ hồ đã hao hết sau lần truyền tống đầu tiên! Tuy rằng trong khoảnh khắc này đã khôi phục một chút, nhưng Trần Nặc cũng không dám vận dụng.
Hắn nhất định phải giữ lại tinh thần lực, tích góp đủ để tiến hành truyền tống lần thứ hai!
Không có súng ống, có thể không cần dùng tới tinh thần lực liền tận lực không dùng…
Trần Nặc hít sâu một hơi, nhìn đàn quái vật đang đến gần, hắn đưa tay kéo một ống kim loại trần trụi từ vách tường bên cạnh xuống, dùng sức vặn vẹo, ống bị hắn mạnh mẽ xé rách xuống.
Vẫy hai phát trong tay… Được rồi, coi như là vũ khí lạnh.
Con quái vật đầu tiên xông lên, bị Trần Nặc vung ống kim loại đập xuống đầu.
Con thứ hai bị Trần Nặc dùng cái đầu bén nhọn của ống kim loại, trực tiếp đâm thủng thân thể, hung hăng đóng đinh trên mặt đất!
Nhưng sau đó Trần Nặc lại bị xúc tu của con quái vật thứ ba trực tiếp ném ra ngoài, thân thể đập vào nồi hơi phế tích.
Lúc đứng lên, Trần Nặc thở ra một hơi, chỗ ngực bụng mơ hồ đau đớn.
May mắn, là chấn động thương tổn, xương cốt không gãy, nhanh chóng nội thị một chút, cũng không có bị xuất huyết nội tạng.
Nhưng trong tay hắn hiện tại ngay cả vũ khí cũng không có, Trần Nặc tay không đối mặt với ít nhất mười con quái vật chung quanh, trên mặt cũng không khỏi lộ ra cười khổ.
Hắn cắn răng quyết định phát động một cái niệm lực cắt, trước tiên giải quyết xong nhóm trước mặt này, sau đó nghĩ biện pháp tìm một chỗ trốn tránh.
Tuy rằng tinh thần lực vừa mới ngưng tụ ra một chút, cứ như vậy lại dùng hết…
Mặc kệ, phải giải quyết tình huống trước mắt trước!
Ngay khi Trần Nặc đang muốn phóng thích kỹ năng thì đột nhiên một đạo ánh sáng cách đó không xa chiếu tới…
Thân thể bị hơn mười ống kim loại đâm vào kia, giống như quái vật khổng lồ bị mắc kẹt trong mạng nhện, bụng nó đột nhiên xuất hiện một vết nứt!
Trong khe nứt, một đạo hàn quang bắn ra!
Sau đó xuy một tiếng! Cái loại thanh âm xé rách bén nhọn làm cho người ta nghe xong đều tê răng!
Bụng của quái vật khổng lồ bị cắt đứt toàn bộ! Hàn quang bắn ra bốn phía!
Sau đó một bóng người bên trong nhanh chóng nhảy ra, lúc rơi xuống đất, cư nhiên còn…
Cũng không biết là cố ý hay là vô tình, cư nhiên còn đặc biệt bày ra tư thế một đầu gối rơi xuống đất!
Trần Nặc bất chấp chửi bới, trong mắt xuất hiện kinh hỉ.
“Kami Soichirou? F#ck!! Ngươi mẹ nó cư nhiên không chết?!”
Cả người cùng mặt của Kami Soichirou đầy chất nhầy ghê tởm, dùng sức vung đầu, hắn thở dài một hơi, quát với Trần Nặc: "Anderson tiên sinh! Sao chỉ còn lại một mình ngươi?”
Trần Nặc vội vàng chạy tới dựa sát hắn: "Ta tưởng ngươi đã chết, lúc đó nhìn thấy ngươi bị quái vật nuốt vào.”
"Ta cố ý, con quái vật này rất cường đại, súng ống không cách nào xuyên thủng nó, cũng chỉ có thể từ bên trong thương tổn nó!"
…… Được rồi, ta thực sự không biết nên khen ngươi thông minh hay là ngươi ngu ngốc đây!
Trần Nặc nhìn thoáng qua thời gian…
Khoảng cách đến vụ nổ hẳn là còn lại một phần rưỡi.
"Tìm một nơi để trốn! Nó sẽ phát nổ ở đây trong một phút!”
"Nani?" Kami Soichirou nhíu mày: "Nổ tung?”
Tuy nhiên, người đàn ông Nhật Bản này vẫn duy trì thói quen nhất quán mà hắn đã thể hiện lần này: không hỏi nhiều.
Hắn ngay lập tức gật đầu với Trần Nặc: "Anderson tiên sinh, ngươi bị thương sao?"
Trần Nặc quả thật bị thương, vết thương còn không nhẹ, tai mũi khóe miệng đều có dấu vết máu tươi.
“Để ta mở đường đi!” Kami Soichirou khoát quân đao trong tay ra, thấp giọng nói: "Ngươi chỉ đường, chúng ta chạy tới nơi nào?”
"Nơi đó!" Trần Nặc nhanh chóng chỉ một phương hướng.
Mí mắt của Kami Soichirou rũ xuống, hít sâu một hơi: "Đi thôi!”
Người đàn ông Nhật Bản cất bước chạy ra, hướng về phía mà Trần Nặc đã chỉ, một con quái vật trước mặt, bị Kami Soichirou dùng một đao bổ xuống đầu, ánh đao lóe lên, con quái vật này cư nhiên bị trực tiếp một đao chia làm hai mảnh!
Trần Nặc chạy theo phía sau, còn không quên khen một câu: "Đao pháp thật tốt!”
"Anderson tiên sinh, đây là kiếm đạo…"