Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 117 - Chương 117 Đi Theo

Chương 117

Đi Theo


« Vườn Sao Băng » giống như ký ức đời trước của Trần Nặc, vẫn là như một cơn gió lốc càn quét toàn bộ Châu Á. Nắm những bản đĩa lậu, dù chính phủ không không chính thức có phép công chiếu, cũng đã vang dội khắp toàn Trung Quốc.


Đương nhiên , dựa theo ký ức đời trước, về sau cho dù bộ phim này được chính phủ cho phép, cũng chỉ truyền bá được một quãng thời gian rất ngắn sau đó lại bị cấm mất.


Có vang dội toàn Châu Á hay không, Số 8 Giang Ninh nho nhỏ cũng không cảm giác được.


Nhưng ít ra ở trong trường học, bộ phim truyền hình này đã mang tới biến hóa mới mà chỉ cần dùng mắt trần đã có thể thấy.


Đứng mũi chịu sào chính là sơn trại Đồng La Loan, trong nháy mắt hành vi của bọn họ đã bắt đầu thay đổi.


Nguyên bản từng là tiểu đoàn thể trong trường học, các thành viên tranh nhau làm Hạo Nam ca cùng với Sơn Kê ca, rất nhanh toàn cuộc tranh giành này đã không còn.


Hiện tại tranh đấu lưu hành nhất chính là ai làm Đạo Minh tự, ai làm Hoa Trạch Loại… Ân, Mỹ Tác cùng Tây Môn đều không có người nguyện ý tranh đoạt.


Thân từng là lão đại trường Số 8(tự cho là), bạn học Trương – tiền Hạo Nam ca– Lâm Sinh, vào buổi trưa, nhìn vào chính là một đám gà rừng trong băng đảng nhỏ đang đánh nhau tại khu vực sau nhà vệ sinh nam, thành công đoạt được danh hiệu Minh Đạo Tự của trường Số 8.


Trương Lâm Sinh trong lòng hơi xúc động.


Cảnh còn người mất nha…


Nếu không phải phát sinh hai lần sự kiện đó, mình nguyên bản có thể thuận lý thành chương từ Hạo Nam ca trực tiếp quá độ lên Đạo Minh Tự của Số 8 đi…


Trương Lâm Sinh ném thuốc lá trong tay xuống, u buồn nhìn bầu trời một lúc, sau đó vứt bỏ túi sách, cô đơn đi ra khỏi sân trường.


Ngay lúc đi đến cửa trường học, Trương Lâm Sinh nhìn thấy Tôn Khả Khả.


Tôn giáo hoa cũng là nữ sinh trường Số 8, là một trong số hiếm nữ sinh mà mặc bộ đồng phục caro xanh trắng xấu xí của trường nhưng giá trị nhan sắc vẫn không bị giảm.


Tôn giáo hoa cùng mấy nữ sinh khác cười cười nói nói, dọc theo cửa đường đi trong trường học dạo bước.


Trương Lâm Sinh có chút ngoài ý muốn.


Hắn biết rõ nhà Tôn Khả Khả ở ký túc xá nhân viên trường học. Thế nhưng nhìn tình hình này, cũng không phải là phương hướng về nhà.


Quỷ thần xui khiến, Trương Lâm Sinh lặng lẽ một đường đi theo ở phía sau.


Kỳ thật hắn cũng không biết mình đi theo làm gì, thậm chí cũng không phải vì thật sự hiếu kì muốn biết Tôn Khả Khả đến cùng đi nơi nào, làm chuyện gì, gặp người nào…


Mà là, cứ như vậy theo bản năng đi theo, chỉ là muốn nhìn cô gái này.


Kỳ thật, Trương Lâm Sinh thật sự thích Tôn Khả Khả, chính là kiểu thật tình thích một người phát ra từ nội tâm — chí ít chính hắn cho là như vậy.


Năm ngoái, Trương Lâm Sinh đã nhắm vào cô gái này.


Vào một buổi sáng mùa hè nọ, vào tiết thể dục, sau khi các học sinh đã kết thúc vòng chạy, nữ hài cởi bỏ xấu xí đồng phục về sau, bên trong chiếc áo sơ mi ngắn tay màu be, nụ cười ngọt ngào kia, cùng tư thái như là Hải Đường sinh đẹp nở rộ không bị thanh xuân ngăn cản, từng chút một rơi vào trong đáy mắt Trương Lâm Sinh, rốt cuộc không kéo ra được.


Lúc ấy Trương Lâm Sinh đang cùng với giáo viên thể dục thu thập bóng rổ, sau khi nhìn thấy dáng vẻ mê người của Tôn giáo hoa, cả người giống như linh hôn bị một tia sét đánh trúng.


Tại thời đại này, còn chưa lưu hành thuật ngữ “Bạch nguyệt quang”. Nhưng cũng có thể tại trong lòng Trương Lâm Sinh, Tôn Khả Khả chính là một tia ánh trăng sáng.


Cũng giống như các nam sinh trên thế giới này, Trương Lâm Sinh đối với cô gái mà mình thích mang theo loại thấp thỏm, một chút tự ti, sau đó vì che giấu loại tự ti này, lại cố ý giả trang thành loại dáng vẻ phách lối cực kỳ kiêu ngạo.


Nhưng kỳ thật, phía sau bên trong, hắn thường xuyên âm thầm nhìn lén Tôn Khả Khả.


Thậm chí ngẫu nhiên trong đầu cũng sẽ có rất nhiều ảo tưởng kỳ quái — phần lớn đều là xen lẫn chung với mộng giang hồ của hắn.


Tại bên trong ảo tưởng của thiếu niên Trương Lâm Sinh: Mình trải qua gian khổ trở thành phong vân lão đại, tựa như Hạo Nam ca, người người kính ngưỡng, đứng tại chính giữa sân khấu giang hồ… Mà cô gái này, thì đứng bên cạnh mình, cùng mình tiếp nhận ánh mắt hâm mộ của nhóm anh em hào kiệt giang hồ.


Tâm tư thiếu niên đều là đơn giản mà phức tạp.


Một phương diện âm thầm thích cô gái kia, một phương diện lại tự ti vì bản thân phổ thông và bình thường.


Tôn Khả Khả xuất chúng như vậy, xinh đẹp, đáng yêu, nhân duyên tốt, nam sinh thầm thích cô chỉ sợ có thể xếp hàng đứng thành một vòng quanh trường Số 8. Mà cha của cô lại là thầy chủ nhiệm của trường học.


Nhưng chính Trương Lâm Sinh… Hắn chỉ là một đứa con của gia đình bình thường tầng dưới chót. Cha thì bị sa thải, phải làm việc bán thời gian tại một nhà xưởng sửa xe, mẹ thì làm nhân viên quét dọn tại chợ nông sản.


Thiếu niên này kỳ thật rất tự ti, nhưng vì che giấu loại tự ti này, lại càng dùng một loại cuồng vọng buồn cười không thể nói được, đến tô son trát phấn bản thân mình.


Hạo Nam ca Số 8, là hắn một tầng màu sắc tự vệ để che lấp đi sự tự ti của mình.


Tôn Khả Khả đi cùng với các bạn nữ khác một đoạn, sau đó ở trạm xe buýt nhảy lên một chiếc xe buýt.


Thời điểm tan học chính là cao điểm, người trên xe chen lấn như là cá mòi đồ hộp. Cô bé cực kỳ cẩn thận từng li từng tí chen đến một góc sau cùng của chiếc xe, cũng không có phát hiện, cùng xe có một thiếu niên mà mình quen biết cũng chen lên xe.


Sau khi ngồi xe buýt mấy trạm, xuống xe, Tôn Khả Khả lại đổi sang một cái chuyến xe buýt khác.


Sau bốn mươi phút, sau khi cô xuống xe, lại đi bộ vài trăm mét, tiến vào phố Đường Tử.


Trương Lâm Sinh vẫn y nguyên đi theo.


Kỳ thật đến bây giờ hắn vẫn đang không biết mình đi theo làm gì… Nhưng chính là vẫn như thế đi theo, trong lòng kỳ thật cũng không có suy nghĩ phức tạp gì , chính là suy nghĩ muốn nhìn đối phương thêm một chút.


Chương 117

Bình Luận (0)
Comment