Chương 1183
Trở Về (2)
Trần Nặc có chút nghe không nổi nữa.
Hắn cảm giác những lời mà Sid đang nói này, loại ngữ khí này phảng phất giống như là lúc mình còn nhỏ ngồi nghe người già trong nhà nói dùng rượu trắng ngâm dược liệu.
Nguyên nhân Trần Nặc không nói chuyện là, hắn cư nhiên ở bên cạnh Sid, còn nhìn thấy một người khác!
Một cô bé!
Trần Nặc chỉ nhìn thoáng qua, lập tức như không có chuyện gì xảy ra mà dời ánh mắt.
Một lát sau, hắn mới ấp ủ xong bộ dáng cảm xúc nên biểu đạt ra, lần nữa đem ánh mắt rơi vào trên người cô bé kia.
"Đây là ai? Đồng loại của ngươi à? Một hạt giống khác?”
Nhìn đồng bạn "Hồ Ly" kiếp trước mình không thể quen thuộc hơn, ánh mắt Trần Nặc lại phảng phất như lần đầu tiên nhìn thấy cô.
"Một người bạn." Sid trả lời với một giọng điệu rất nghiêm túc.
Trần Nặc không nói lời nào nữa.
Fox cũng tò mò nhìn Trần Nặc.
Thanh niên da vàng thoạt nhìn trắng trẻo sạch sẽ này, trông bộ dáng còn rất đáng yêu, nhưng chỉ là ánh mắt nhìn người kia, luôn làm cho Fox cảm thấy rất quái dị.
Sid ngồi bên cạnh Fox, trong khi Fox ôm một con lợn con.
Loại lợn cưng trắng nõn.
Đây là một thứ nhỏ bé đáng thương, đang nhìn vào thế giới xa lạ xung quanh với đôi mắt sợ hãi.
Theo bản năng, nó đại khái cảm thấy hoàn cảnh nơi này, tuyệt đối là nơi mà mình cả đời cũng không nên tiếp xúc.
Hai người một heo ở đó, phảng phất cảm giác được không có cái gì rét lạnh, đại khái là nhờ Sid dùng loại năng lượng vách ngăn nào đó, ngăn cản cực hàn của nơi này.
Fox thậm chí còn mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc cũ khá rộng - chiếc áo đó nhìn vào là đã biết thuộc về người lớn.
"Trần Nặc, ta đưa ngươi một phần quà đi."
Trong lòng Trần Nặc khẽ động.
Sao? Đây là một phần trao đổi quà thường thấy sao?
Trần tiểu cẩu lập tức lấy lại tinh thần, nhưng vẫn cảnh giác nhiều hơn. Món quà của mẫu chủng này, rất có thể là độc dược chỉ dẫn mình đi theo con đường bị hắn ăn tươi nuốt sống a.
“… Ngươi định tặng ta cái gì vậy?”
"Tặng ngươi một câu nói."
"…" Trần Nặc không cảm thấy có vấn đề, mà càng thêm hết sức chăm chú lấy lại tinh thần chuẩn bị lắng nghe, hắn cho rằng Sid nhất định sẽ nói cho mình biết bí mật kinh thiên, vì thế Trần Nặc hít sâu một hơi: "Ngươi nói đi, ta chuẩn bị lắng nghe.”
Sid đứng lên, nhìn chằm chằm Trần Nặc, dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói: "Đừng tự sát!”
“… Ý của ngươi là sao?”
"Nếu như ngươi tự sát, không chừng ta cũng có thể làm ngươi sống lại. Nếu ta không thể làm được chuyện đó, ngay cả khi ngươi chết, ta cũng sẽ giết gia đình của ngươi cùng tất cả những người có liên quan đến ngươi.
Hãy coi đây là một lời đe dọa.”
Trần Nặc nhíu mày nhìn Sid: "Ta tin tưởng ngươi có năng lực làm được những việc này —— nhưng dùng cái này uy hiếp ta, chỉ là để cho ta không được tự sát sao?”
"Đúng vậy, tên lừa đảo kia không phải muốn để cho ngươi tự sát sao? Dùng lời nói của nhân loại các ngươi nói như thế nào nhỉ…
À, đúng rồi, bắt cóc đạo đức.
Vậy nên, hắn bắt cóc ngươi, mà ta cũng lần nữa bắt cóc ngươi.
Bằng cách này, ngươi không cần phải cảm thấy xấu hổ nếu bản thân không tự sát.
Ngươi nói xem món quà này có tuyệt vời không?”
Trần Nặc cảm thấy, mẫu chủng trước mắt này, so với mấy lần trước mình gặp hắn, rất khá biệt.
Cái tên này hình như càng ngày càng hỏng rồi.
Chloe đã bị Sid bắt đi.
Hắn rất thô bạo tiến vào trong không gian ý thức của Trần Nặc, sau đó cuốn đi từng tia ý niệm thuộc về Chloe, sau đó đem ý niệm của Chloe rót vào trong thân thể con heo nhỏ đáng thương kia.
Con heo nhỏ này quả nhiên là do Sid cố ý mang tới vì chuyện này.
"Người này còn có chút công dụng với ta. Hơn nữa, dù sao hắn cũng không phản đối được, kỳ thật ta không cần phải giải thích quá nhiều với ngươi, đúng không?”
"Ngươi nói rất có đạo lý." Trần Nặc lập tức gật đầu đồng ý.
Nếu thực lực của hắn ở trên Sid, hắn nhất định sẽ đem đầu Sid đập vào trong băng —— đồng thời cũng không cần giải thích với hắn.
Nhưng mà Sid vẫn nói đạo lý, hắn mang Chloe đi, đổi lại, hắn dùng năng lực không gian, trực tiếp mang theo Trần Nặc rời khỏi Nam Cực đại lục.
Khi Trần Nặc mở mắt ra lần nữa, hắn phát hiện mình đã ở trong một nơi náo nhiệt tràn ngập người.
Tiếng thét lớn, tiếng cười vui vẻ, còn có sự ngây thơ của những đứa trẻ đang rượt bắt nhau…
Trần Nặc ngồi trên cáp treo của một vòng đu quay, sắc mặt phức tạp nhìn tất cả.
Nhưng mà Trần Nặc vẫn hài lòng, bởi vì khi đu quay chuyển đến điểm cao nhất, hắn có thể nhìn thấy một ít kiến trúc xa xa, trong đó còn có một ít kiến trúc quen thuộc.
Hiển nhiên, nơi này đã là thành Kim Lăng.
Sau đó, hắn kiên nhẫn chờ bánh xe đu quay chậm rãi chuyển động, toa cáp treo của mình đã xuống tới mặt đất.
Khi buóc ra, những người xung quanh, bao gồm cả nhân viên công tác, đã đưa ra ánh mắt khác thường.
Bởi vì người này mặc quần áo chống lạnh thật dày, trên người còn bẩn thỉu.
Điều khiến nhân viên tự hỏi hơn là: Thanh niên này đã lên đó khi nào?