Chương 1200
Anh Em (5)
viptruyenfull.com
viptruyenfull.com
--------------------------
Còn có một cửa hàng, quyền sở hữu phòng ốc có chút tranh chấp, cũng là phía La Thanh mời ông già nhà hắn hỗ trợ giải quyết xong mọi chuyện, sau đó đám người Lỗi ca mới có thể thuận lợi mua bán.
Những chuyện này, đêm Trần Nặc trở về, Âu Tú Hoa cũng đã nói qua với Trần Nặc.
Trương Lâm Sinh đi qua đi lại trên mặt đất hai bước, liền nói với Chu Đại Chí: "Sư đệ, đi tới phía sau tìm cho ta một đôi giày.”
"Giày của ngươi đâu? Ngươi thực sự chân trần đi từ nhà tới đây sao?”
"Rắm, lão tử đi dép lê, nửa đường cưỡi quá nhanh, bay mất."
Chu Đại Chí cười ha ha chạy ra phía sau, tìm một đôi giày, còn tìm một bộ quần áo sạch sẽ của mình để cho Trương Lâm Sinh thay.
Lại đợi vài phút, La Thanh còn chưa tới, Lỗi ca liền gãi gãi đầu: "Mẹ kiếp, La thiếu gia ở không xa như vậy chứ?”
Trần Nặc suy nghĩ một chút, cầm lấy điện thoại di động gọi một cái, điện thoại kết nối, lại là bảo mẫu nhà họ La, nói rằng lúc trước La Thanh ầm ầm lái xe ra ngoài, điện thoại di động để ở trong nhà.
Trần Nặc suy nghĩ một chút, dứt khoát bốn người chia làm hai đường, đi về phía hai đầu phố đường, đi tìm nghênh đón một chút.
Kết quả Trần Nặc và Trương Lâm Sinh hai người đi về phía đông, mới đi đến giao lộ, liền nhìn thấy ven đường có một chiếc xe Audi màu đen, bên cạnh xe có một cảnh sát giao thông.
Đại thiếu gia La Thanh đang đứng trước mặt cảnh sát giao thông, liên tục cúi đầu với cảnh sát giao thông.
Vài phút sau…
Trong một quán trà sáng kiểu Quảng Châu, năm người ngồi thành một vòng tròn.
La Thanh vẻ mặt buồn bã: "Ta mẹ nó sao… Điện thoại di động không mang theo, giấy phép lái xe và giấy tờ tùy thân cũng không mang theo!
Còn có… Lỗi đầu trọc, ngươi mẹ nó chưa từng nói với ta, con đường sát bên cửa hàng lại là đường một chiều a! !”
"Ban ngày không phải là đường một chiều, chỉ có giờ cao điểm lúc mờ sáng với ban đêm mới phải hạn chế đi lại." Lỗi ca nhịn cười giải thích.
"Được rồi, coi như ta xui xẻo." La Thanh khoát tay áo, chuyện này đối với hắn mà nói không tính là lớn, dặn dò trong nhà xử lý.
Khấu trừ điểm cũng vậy mà phạt tiền cũng thế, có thể xử lý đều xử lý được, chỉ là xe tạm thời bị giữ.
Uống xong một chén Thiết Quan Âm, mấy người lại xử lý một lồng phượng trảo, một lồng bánh bao chiên, một lồng sủi cảo tôm.
Kỳ thật buổi sáng Trần Nặc đã ăn no rồi, giờ phút này chỉ có thể cùng mọi người ăn thêm hai miếng nữa.
Lại hút hai điếu thuốc, sau đó Lỗi ca bỗng nhiên buông chén trà trong tay xuống, từ lúc rời khỏi cửa hàng có mang theo một cái túi da, lấy ra một tập tài liệu đặt ở trên bàn đẩy tới trước mặt Trần Nặc.
"Cái này, sổ sách của các dòng xe năm nay! Ngươi mang trở về xem qua.”
Trần Nặc nhìn lướt qua: "Xem cái rắm.”
Trực tiếp ném trở lại.
Trần Nặc đứng lên, cầm lấy ấm trà trên rót bàn cho bốn người Trương Lâm Sinh, Lỗi ca, La Thanh, Chu Đại Chí, chén trà trước mặt đều được rót đầy.
"Sáng sớm không uống rượu, lấy trà thay rượu, ta cảm ơn bốn huynh đệ một năm nay đã chiếu cố cho gia đình ta."
Trần Nặc nói xong, uống xong trà trong chén, sau đó ánh mắt đảo qua bốn người.
"Lâm Sinh, La Thanh, chúng ta là bạn học, nhiều lời không cần nói, lâu như vậy, trong lòng mọi người đều hiểu.
Chu Đại Chí… Quên đi, không nói nhiều lời, có nói thì với đầu óc của ngươi cũng không được, ngươi là sư đệ của ta, cũng là người một nhà.
Cuối cùng… Lỗi ca!”
Trần Nặc thở dài: "Ngươi cho tôi xem sổ sách, đây là mắng ta a.”
Hắn chậm rãi rót cho Lỗi ca một chén trà: "Trước kia ngươi nghĩ như thế nào, cũng không cần nói.
Nhưng tương lai, ta cũng không phải là ông chủ của ngươi.
Hãy nhớ kỹ, từ bây giờ, chúng ta là anh em!”
Lỗi ca nhìn chằm chằm chén trà trước mặt, sửng sốt một lát.
Sau đó, người đàn ông đầu trọc mặt đầy thịt, nghiêm túc cầm chén lên, không nói một tiếng, uống nước trà.
Trên mặt của Trần Nặc lộ ra tươi cười: "Như vậy mới đúng.”
Dừng một chút, Trần Nặc chậm rãi nói: "Lần này ta trở về, sẽ không để mình lại mạo hiểm nữa.
Trước đây nhờ các vị chiếu cố nhà ta, sau này ta nhất định ghi nhớ trong lòng!
Nhưng mà, lập tức trước mắt lại có một chuyện, vẫn là muốn phiền toái các ngươi, nhất là Lỗi ca.”
"A?" Lỗi ca sửng sốt một chút, lập tức nói: "Được, ngươi nói đi, chuyện gì, ta khẳng định sẽ làm thỏa đáng cho ngươi.”
"Kỳ thật không có gì, ta còn ra cửa một chuyến."
Lời này vừa nói ra, mấy người đều ngây dại.
"Lại ra ngoài?" Trương Lâm Sinh kinh hô.
"Yên tâm, lần này không phải đi mạo hiểm, cũng không phải đi làm chuyện nguy hiểm gì.
Ta đi xử lý một số việc riêng, đi một vài ngày rồi sẽ trở lại.
Thật sự là một chút chuyện riêng, sẽ không có gì nguy hiểm.”
Ừm… Nhiều nhất là bị gãy chân mà thôi.
Trong lòng Trần Nặc bổ sung cho mình một câu.
"Đi đâu?"
"Đi Anh."
Giới Thiệu Truyện Mới Trên YY: Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản dịch)