Chương 1212
Người Được Chọn (1)
Một người một mèo cách bệ cửa sổ nhìn nhau trong chốc lát, Trần Nặc cười cười, xoay người trở lại giường tựa vào đầu giường nửa nằm.
Con mèo xám nhẹ nhàng khéo léo nhảy lên, cũng là trực tiếp từ bệ cửa sổ nhảy vào, nhảy lên giường, sau đó xoay hai vòng tại chỗ, liền nằm sấp bên tay Trần Nặc.
Trần Nặc cười một chút, vươn tay, sờ soạng trên người con mèo.
Tên này lập tức nheo mắt lại, trong miệng phát ra thanh âm thoải mái.
Mèo xám nhất thời sảng khoái.
"Ta trở về ba ngày, cảm giác ngươi hình như vẫn luôn trốn tránh ta?" Trần Nặc dùng ngón tay nhẹ nhàng búng lên trán mèo xám một cái.
"Meo~"
"Đừng phủ nhận, rõ ràng chính là có." Trần Nặc hừ một tiếng: "Mỗi ngày phần lớn thời gian đều không gặp được ngươi, thỉnh thoảng buổi tối ta ngủ, mới nghe thấy ngươi vụng trộm từ trên nóc nhà chạy xuống ăn.”
"Meo meo…"
Trần Nặc lại búng lên đầu mèo xám một chút: "Nói tiếng người.”
Dừng một chút, hắn lắc đầu nói: "Người trong nhà đều ngủ, không cần sợ dọa người.”
Con mèo xám cúi đầu không lên tiếng.
Trần Nặc suy nghĩ một chút: "Là sợ tôi hỏi ngươi một ít câu hỏi mà ngươi không thể trả lời sao?”
“…”
"Là không thể trả lời? Hay ngươi không muốn? Hay là không dám?”
Con mèo xám đầu hàng giơ hai móng vuốt lên, sau đó che mặt: "Đừng hỏi nữa.”
Ngón tay Trần Nặc sờ lên cổ sau của con mèo xám, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp da thịt trên cổ mèo xám.
"Vốn dĩ, ta cũng không quá muốn vội vàng ép ngươi vấn đề gì cả.
Lai lịch của con mèo như ngươi thật sự quá đáng ngờ, ẩn giấu rất nhiều bí mật. Nhưng lúc trước ta đã nghĩ, ngươi cuối cùng cũng không có địch ý cùng ác ý đối với ta, cũng không muốn hại ta. Giữ ngươi ở bên cạnh, từ từ nhìn ngươi, vẫn luôn có ngày có thể nhìn ra được một chút ẩn số.
Nhưng lần này đi ra ngoài, ta đã gặp phải một số chuyện, càng ngày càng cảm thấy thế giới này quá nguy hiểm. Cho nên…"
Con mèo xám từ khe hở móng vuốt lộ ra đôi mắt, đáng thương hỏi: "Vậy nên, ngươi không muốn trở thành chủ sở hữu của con mèo này nữa sao?"
Trần Nặc cười không nói lời nào.
Con mèo này… Thật đáng ngờ.
Lúc trước ở trong rừng nhiệt đới Brazil, trong mấy trận ác chiến tại di tích, con mèo xám này thoạt nhìn nhỏ yếu nhất, hơn nữa thoạt nhìn giống như là bị Trần Nặc hãm hại rất nhiều lần.
Cái gọi là đồng bạn tế thiên, pháp lực vô biên. Con mèo xám này đã bị Trần Nặc gài bẫy ba lần.
Nhưng ngược lại suy nghĩ kỹ, cái này cũng vừa vặn chứng tỏ, mỗi một lần, con mèo xám này đều sẽ rất trùng hợp, xuất hiện ở nơi mấu chốt nhất a.
Cuộc chiến trong thế giới di tích, tình hình chiến đấu vô cùng thảm thiết.
Cuối cùng đã chết rất nhiều người có năng lực.
Quái Vật Biển được xưng là người đứng đầu dưới Chưởng Khống Giả đã chết, Hoàng Kim Điểu có huyết mạch hoàng kim đã chết.
Trong hội tu sĩ, thủ hạ đắc lực của Vu Sư là Bonfrey cũng đã chết.
Kết quả, con mèo xám thoạt nhìn thực lực bình thường này, cuối cùng lại chạy theo mình thoát ra ngoài —— mỗi lần nó đều có thể xuất hiện chính xác ở nơi mấu chốt nhất a.
Hơn nữa lai lịch ly kỳ của tên này…
Vốn tưởng rằng nó là một con người, năng lực có thể là biến hình thuật, biến thành mèo.
Nhưng về sau mới phát hiện, thứ này căn bản chính là một con mèo, cũng không phải là nhân loại biến thành mèo…
Một con mèo?
Sống hàng ngàn năm… Không, là một con mèo sống "ít nhất" hàng ngàn năm.
Nó cũng có thể đem lại cho chủ nhân một món quà kỳ lạ.
Theo suy nghĩ này, sau khi ở Brazil trở về, lại trải qua đoạt xá thức tỉnh.
Không gian ý thức bị thủng, mười bảy vết nứt.
Thời điểm mình thúc thủ bó tay, đã làm cách nào mà mò ra được cách tu bổ?
Đối tượng tương tác tinh thần lực đầu tiên chính là mèo xám!
Theo tinh thần lực tương tác với mèo xám, hoàn thành 1/17!
Từ đó giúp cho Trần Nặc mở ra một phương hướng tu bổ tinh thần lực vô cùng rõ ràng.
Nhìn vào một điểm này…
Rốt cuộc là vì con mèo xám này trong lúc trùng hợp đã giúp cho Trần Nặc phát hiện ra biện pháp này.
Hay là…
Nó có ý thức dẫn đạo?
Một điều quan trọng khác là.
Trần Nặc đã sớm phát hiện, mèo xám ở lại bên cạnh mình, thích hút khí tức tinh thần dư thừa, bởi vì không gian ý thức của mình xuất hiện khe nứt, mà bình thường trong lúc vô tình luôn tản mát ra một ít lực lượng tinh thần.
Như thể, đây là một lợi ích lớn mà con mèo xám cần phải ở lại bên cạnh mình.
"Ta có thể tiếp tục làm chủ nhân của ngươi, cũng có thể tiếp tục dùng sức mạnh tinh thần của ta nuôi dưỡng ngươi.
Nhưng… Ngươi cũng nên cho ta thấy được một chút lợi ích thực tế, đúng không?”
Nói xong, Trần Nặc đem một ngón tay tiến đến trước mũi mèo, sau đó từ trong không gian ý thức rút ra một tia lực lượng tinh thần yếu ớt mà tinh thuần, từ đầu ngón tay chậm rãi toát ra.