Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1220 - Chương 1220 Ăn Và Ngủ (2)

Chương 1220

Ăn Và Ngủ (2)


Giờ phút này trên đường phố đã bắt đầu hỗn loạn, càng ngày càng có nhiều người bị hỏa hoạn kinh động chạy ra đầu đường, Ngư Nãi Đường khởi động xe, chậm rãi rời đi.


Lúc rời đi, cô lái xe tải đi ngang qua tòa nhà của mình, nhìn thoáng qua chiếc xe đang đỗ ven đường kia, thấy người đã từng đối mặt với mình kia, lập tức cúi đầu…


Sau khi lái ra khỏi con phố, Ngư Nãi Đường thở phào nhẹ nhõm, từ trong gương chiếu hậu nhìn thoáng qua đường phố hỗn loạn phía sau càng ngày càng xa…


"Một đám đứa ngốc." Tiểu loli bĩu môi, nhưng ánh mắt lại càng thêm âm trầm.


"Người của ta đã thất bại. Mục tiêu rất thông minh, đã chạy ra khỏi khu vực tiếp xúc.”


Trên nóc một tòa nhà cao nhất trong khu phố, một chàng trai cầm kính viễn vọng nhìn xuống đường phố, trong tầm nhìn của kính viễn vọng, chiếc xe tải cũ nát đang di chuyển trên đường phố.


Người cầm kính viễn vọng thở dài: "Thật là xảo quyệt, lúc này vẫn có thể nhịn không đạp chân ga…"


Phía sau, một người đàn ông mặc áo khoác đen đã nở nụ cười: "Không sao, chúng ta vốn không trông cậy vào người của ngươi có thể bắt được mục tiêu, nhiệm vụ giao cho các ngươi là đuổi thỏ ra khỏi hang.


Hiện tại, con thỏ chạy ra, chính là thời điểm nên đi săn rồi.”


"Chỉ mong chó săn của ngươi đủ xuất sắc." Người cầm kính viễn vọng buông đồ đạc trong tay xuống, quay đầu lạnh lùng nhìn áo khoác đen một cái: "Lần sau ngươi lại lừa gạt ta, lợi dụng người của ta làm loại chuyện này, ta sẽ báo cáo lại chuyện này!


Loại hợp tác này quá là không công bằng.”


"Ngươi cũng rõ ràng, hợp tác giữa chúng ta vốn dĩ đã không công bằng. Ngươi đang hợp tác với chúng ta… Nói khó nghe chút chính là cống hiến cho chúng ta.”


Tên mặc áo khoác đen không kiêng nể gì cười cười.


Người đàn ông buông kính viễn vọng xuống rồi hít sâu một hơi, cố nén cơn giận dữ trong lòng, dùng sức vặn góc áo trên người mình: "Chú ý lời nói của ngươi! Lời nói của ngươi đang mạo phạm tới hội tu sĩ vĩ đại!!”


"Mạo phạm sao. Ngươi nghĩ sao?" Áo khoác đen cười rất lãnh khốc: "Tu sĩ trước kia rất vĩ đại…


Nhưng tu sĩ hội mất đi Vu Sư, như vậy cũng không còn quan hệ gì với cái từ vĩ đại này nữa.”


Tên áo gai cố nén tức giận, thở ra một hơi thật dài, lấy điện thoại ra bấm: "… Là ta, được rồi, các ngươi có thể rút lui, chuyện tiếp theo không liên quan gì đến chúng ta.”


Xe tải chậm rãi lái xe trên con đường ra khỏi thành phố, tầm nhìn hai bên ngoài xe dần dần từ thành thị biến thành rừng cây.


Một ngã rẽ xuất hiện, Ngư Nãi Đường không chút do dự đánh tay lái, sau đó xe chạy lên con đường nhỏ, rẽ vào một con đường nhỏ rợp bóng cây trong rừng cây.


Ở cuối con đường là hai ngôi nhà gỗ trong rừng.


Nơi này hiển nhiên đã lâu không có người đến. Bên ngoài nhà gỗ treo biển "Lãnh địa tư nhân" đã nghiêng sang một bên.


Thoạt nhìn, nơi này là loại sản nghiệp mà người có tiền chuẩn bị trong lâm trường, vào mùa săn bắn hàng năm, người có tiền sẽ lái xe đến đây săn bắn, mà nhà gỗ được dùng để chuẩn bị nơi nghỉ ngơi.


Xe tải dừng ở bãi đất trống, Ngư Nãi Đường nhảy xuống xe, sau đó chuẩn bị xong xe lăn, đem sư phụ cùng tiểu sư đệ của mình đưa vào trong nhà gỗ.


Sau đó, cô lại xoay người chui đầu vào trong rừng cây…


Một lát sau, Ngư Nãi Đường từ trong rừng cây chạy trở về, trên khuôn mặt vốn trắng nõn dính một ít bụi bặm, mũ lưỡi trai cũng không còn, trên tóc còn vướn một ít cành lá lộn xộn gì đó.


Nhưng mà , trong tay cô, lại mang theo một con thỏ rừng mập mạp.


Thời tiết ở Bỉ vào tháng chín coi như không tệ, ban ngày có thể gần 20 độ C, ban đêm sẽ lạnh hơn một chút.


Nhưng ở trong rừng thì không tốt được như vậy.


Trong phòng gỗ có chút mùi ẩm mốc, sau khi Ngư Nãi Đường vào cửa, dàn xếp xong cho sư phụ cùng tiểu sư đệ, ngửi ngửi mùi trong nhà gỗ, nhíu nhíu mày.


Vào ban đêm, nhiệt độ trong rừng thấp hơn nhiều so với trong thành phố, đặc biệt là cảm giác ẩm ướt rõ ràng hơn.


Tiểu Nãi Đường lấy một ít củi ném vào trong lò sưởi, châm lửa, cảm nhận được trong phòng dần dần ấm áp lên, sau đó chạy ra ngoài lấy một ít đồ đã chuẩn bị sẵn trong cốp xe.


Một lát sau, loli tóc bạc ở trước đống lửa đun nước, lấy sữa cho tiểu sư đệ, sau đó mới bắt đầu nướng một cái phần cá mòi đóng hộp.


"Sư phụ a, hai mẹ con các ngươi đều để cho một đứa bé mới mười tuổi như ta chăm sóc, loại chuyện này cũng quá không có đạo lý đi."


Ngồi trước đống lửa, nhìn ánh lửa chiếu rọi, Lộc Tế Tế bị bọc trong chăn, Ngư Nãi Đường nhịn không được thấp giọng oán giận, phảng phất như đang nói cho Lộc Tế Tế nghe, lại phảng phất như đang nói cho mình nghe.


"Ta chỉ mới mười tuổi! Lại để một đứa trẻ như ta gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy, đây quả thật chính là lạm dụng trẻ em!


Sư phụ a, nếu ngươi không xảy ra chuyện gì, làm sao chúng ta lại phải chảy trốn khỏi nhà chứ… Đã sớm đem những tên dám tìm tới cửa gây phiền toái này, đều chôn ở trong trang viên, làm phân bón cho cho hoa kế Scotland rồi!


Ta mệt mỏi quá… Gần đây vẫn luôn không ngủ đủ giấc a… Người ta mới mười tuổi! Vẫn còn đang trong thời kỳ phát triển! !


Aiz… Thật sự muốn uống canh nấm kem, thật muốn ăn Tiramisu a…"


Chương 1220

Bình Luận (0)
Comment