Chương 1239
Không Sợ Hãi (2)
Trần Nặc nghe đến đó, không khỏi thở dài.
Tuy rằng biết được Ngư Nãi Đường tuyệt đỉnh thông minh, nhưng dù sao cũng mới chín tuổi, loại chuyện phụ nữ sinh con này, cô bé làm sao hiểu được, làm sao có kinh nghiệm được chứ?
“… Cho đến khi đột nhiên một ngày, cơ thể của sư phụ thoáng cái xuất hiện biến cố rất lớn!”
"Biến cố gì?"
Ánh mắt của Ngư Nãi Đường rụt lại một chút, cúi đầu nói: "Ngay trước khi sư phụ sinh con một tuần đi.
Đêm đó, trước khi đi ngủ nghỉ ngơi sư phụ vẫn còn tốt, nhưng thức ăn lại ít hơn một chút, tinh thần uể oải một chút. Đi ngủ sớm.
Nhưng khi ta thức dậy vào buổi sáng, ta thấy cô ấy, đột nhiên giật mình!
Sư phụ… Cô ấy già đi rất nhiều chỉ qua một đêm!
Thật giống như, già đi mười tuổi!”
Sắc mặt Trần Nặc hơi đổi: "ngươi tiếp tục nói!”
"Hôm đó ta và sư phụ đều sợ hãi, trong lúc hoảng loạn, ta liền hẹn một bác sĩ chuẩn bị ngày hôm sau đưa sư phụ đi khám.
Lúc đó chúng ta còn tự an ủi mình, nghĩ thầm, có lẽ vì sư phụ không ngủ ngon, cho nên thoạt nhìn có chút tiều tụy.
Nhưng loại may mắn tự lừa mình dối người này, qua một ngày nữa, liền hoàn toàn không đúng.
Bởi vì, lại qua một đêm, cả người sư phụ, thoạt nhìn lại càng trở nên già hơm!
Lúc này, chúng ta cho dù không hiểu, lại đần độn như thế nào, cũng đều hiểu được chuyện này quá mức không đúng, tuyệt đối không có khả năng là phản ứng bình thường trong thai kỳ.”
"Sau đó thì sao?" Trần Nặc nhíu mày nói: "Ngươi không nghĩ biện pháp để xin giúp đỡ sao?”
"Ta không dám!
Lúc đầu sau khi hoảng loạn, ta ngay lập tức nhận ra rắc rối lớn.
Bởi vì sư phụ không chỉ có bề ngoài cùng dung nhan trở nên lão hóa, ngay cả thực lực của cô ấy cũng nhanh chóng giảm xuống!
Nếu như nói chín tháng đầu mang thai, thực lực của sư phụ tổng cộng chỉ giảm xuống ba thành mà nói.
Như vậy, trong tuần cuối cùng, tốc độ thực lực suy giảm giảm của sư phụ , quả thực giống như tuyết lở!
Ngươi biết không, chỉ trong một ngày, thực lực của sư phụ đã bị rơi khỏi cảnh giới Chưởng Khống Giả!
Hai ngày, ngay cả thực lực Kẻ Phá Hoại cũng không duy trì được!
Lúc ấy ta lo lắng, cũng không dám tùy tiện tìm người cầu cứu —— thân phận của sư phụ gì, vạn nhất tiết lộ ra ngoài dẫn tới địch ý của kẻ xấu thì làm sao bây giờ?
Cho nên ta chỉ có thể dùng thân phận ẩn giấu ở trong thế giới ngầm hỏi thăm tình báo, ví dụ như hỏi người có năng lực khi mang thai hoặc lúc sinh con có thể xuất hiện tình huống dị thường hay không.
Hoặc, ta cũng tìm kiếm các chuyên gia từ Trường Y khoa Hoàng gia Anh … Tất nhiên đều là bí mật.
Chỉ là sau đó, căn bản không thu hoạch được gì, không ai có thể đưa ra cho dù là bất kỳ một đáp án có giá trị nào.
Từ kết quả kiểm tra sức khỏe của sư phụ cũng không thể tìm ra vấn đề, chỉ để nhìn thấy sinh lực của sư phụ cùng tất cả các loại dấu hiệu sinh mệnh đang suy giảm nhanh chóng.
Ngươi có biết không, đến ngày thứ năm, thực lực của sư phụ đã thoái hóa đến mức thấp nhất của người có năng lực.
Đến ngày thứ sáu, thực lực của cô ấy cũng đã suy giảm đến mức ngay cả người bình thường cũng không bằng.
Mà phần lớn thời gian trong ngày cô ấy đều mê man, hơn nữa là cái loại mắt thường có thể thấy được, ở trong khoản thời gian mê man, cho dù mỗi một giờ trôi qua, đều có thể cảm giác được tốc độ lão hóa ấy.
Trần Nặc, trước khi ta gặp được sư phụ, thời còn bé đều lớn lên ở cô nhi viện.
Trại trẻ mồ côi được thành lập bởi Giáo Hội, và Dean là một nữ tu rất già, ta nhớ bà ấy đã ở độ tuổi bảy mươi.
Mà lúc ấy, bộ dáng sư phụ, so với vị lão viện trưởng của cô nhi viện trong trí nhớ của ta, thoạt nhìn còn già nua hơn.”
Trần Nặc ngây ngẩn cả người.
Loại chuyện này, Trần Nặc thật sự không nghĩ tới, cũng chưa bao giờ nghe nói qua.
Kiếp trước hình như nghe nói qua tin tức tương tự, trong vô vàn người bình thường cũng có loại bệnh lạ này, phụ nữ sau khi sinh con, dung nhan trở nên giống như bà lão.
Nhưng Lộc Tế Tế là người có năng lực, vẫn là Chưởng Khống Giả đỉnh cấp có thể khống chế thân thể bản thân, bệnh tật bình thường của con người cơ bản đều có thể miễn dịch.
Giai đoạn sau của thai kỳ, trong vòng vài ngày lão hóa đến mức trông như bảy tám mươi tuổi?!
“… Vậy giờ thì sao?" Trần Nặc lập tức quay đầu lại nhìn thoáng qua Lộc Tế Tế "phiên bản thiếu nữ" trên giường: "Về sau vì sao cô ấy lại biến thành bộ dáng như bây giờ?”
"Hai ngày trước ngày dự sinh, sư phụ vẫn còn tiếp tục lão hóa, nhưng ta phát hiện ra xung quanh có gì đó không ổn, ta phát hiện ra có người đang âm thầm theo dõi trang viên của chúng ta!
Lúc ấy sư phụ biến thành bộ dáng này, một thân năng lực siêu phàm cơ hồ biến mất hầu như không còn, hơn nữa tuyệt đại bộ phận thời gian trong ngày đều mê man, chỉ ngẫu nhiên thức tỉnh một lát rồi sẽ ngất đi.
Dưới tình huống đó, có người ngoài rình mò trang viên, vạn nhất … Ta hoàn toàn không thể chống lại!
Vậy nên, ta đã vụng trộm mang theo lão sư, từ một thông đạo thoát hiểm trong trang viên chạy thoát.
Lúc ấy cả người ta đều mờ mịt luống cuống, chỉ biết rằng nếu tiếp tục ở nhà khẳng định sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng sau khi chạy ra, ta lại càng luốn cuống mà khóc. Sư phụ bất tỉnh, ta chỉ có thể trốn vào một nơi ẩn náu trên núi đầu tiên.
Lúc ấy trong lòng ta rất sợ hãi, lo lắng có người xấu đến hại chúng ta, lại lo lắng ngày dự sinh của sư phụ đã sắp tới, cô ấy còn đang hôn mê, làm sao sinh con được?
Ta suy nghĩ trước sau, quyết định, cho dù là mạo hiểm, cũng phải đưa cô ấy đến một bệnh viện để sinh con.
May mắn thay, ngay khi ta vừa đưa ra quyết định đó, sư phụ đột nhiên thức dậy.”