Chương 1258
Là Chuyện Con Người Có Thể Làm Sao (1)
“Này, ngươi ngược lại mở cửa ra a!”
Fox lạnh lùng nhìn bên cạnh.
Sid buông hai tay ra: "Rõ ràng ta bảo ngươi mang theo chìa khóa.”
"Mới không có, mỗi lần đều là ngươi mang theo chìa khóa." Fox bất mãn nói: "Chẳng lẽ ngươi không mở được cửa sao?”
"Gần đây ta đang học rất nhiều thói quen của nhân loại các ngươi." Sid thở dài: "Chỉ có kẻ trộm mới có thể mở cửa bằng những phương pháp không bình thường.
Hơn nữa, coi như là trộm cắp, cũng chỉ biết dùng loại thủ đoạn này đi mở cửa nhà người khác.
Ngay cả những tên trộm, khi mở cửa nhà của họ cũng sẽ sử dụng chìa khóa.”
Fox liếc mắt nhìn lại - cô cảm thấy gần đây Sid đã trở nên ngày càng có vấn đề.
Có lẽ… Mình nên nói chuyện với mẹ và đưa hắn ta đi tư vấn tâm lý cho trẻ em?
"Tránh ra đi, để ta."
Fox bất mãn dùng bả vai đẩy Sid ra, tự mình đưa tay nắm lấy tay nắm cửa.
"Không."
Sid nhẹ nhàng giơ tay lên, đè lên cổ tay Fox, nhìn khuôn mặt khó chịu của cô bé, hắn mỉm cười: "Chờ đã, mẹ của người sẽ đi làm về."
“… Hả?”
Fox ngớ ngẩn: "Cả hai chúng ta đều có thể mở cửa, tại sao chờ đợi?"
"Bởi vì, đây mới là một con người bình thường a."
Sid cư nhiên đưa tay sờ sờ đầu Fox, thấp giọng nói: "Ngươi còn nhỏ, nếu như tuổi còn nhỏ như vậy, liền dưỡng thành thói quen dùng năng lực để giải quyết mọi vấn đề… Để cho loại suy nghĩ này ăn sâu vào tinh cách.
Tương lai của ngươi… Có thể sẽ không tốt.”
Nói xong, Sid kéo theo Fox, ngồi xuống bậc thềm trước cửa.
Hai đứa trẻ cứ như vậy kề vai ngồi, mắt thấy vẻ mặt Không phục Fox, Sid cười cười, sờ soạng từ trong túi nửa ngày, lấy ra một quả kẹo mút.
"Mùi nho, cho ngươi đi."
"Ngươi xem ta là trẻ con sao? Kẹo mút? Ta đã 12 tuổi, được chứ? Cũng đã được con trai ở trường tỏ tình!”
"Có muốn hay không? Đừng quên…"
“… Muốn!”
Dưới ánh hoàng hôn, hai đứa trẻ ngồi như vậy, Fox cầm kẹo mút trong tay, nhưng vẻ mặt không hài lòng.
Sid nhìn xa xa, thấp giọng lẩm bẩm.
"Ngươi a… Hãy nhớ kỹ, loại cửa ra vào như thế này, tốt nhất là sử dụng chìa khóa để mở…
Dùng thủ đoạn bất thường mở cửa, về sau ít nhiều cũng sẽ lưu lại chút tai họa ngầm.”
“… Sid, hình như hôm nay lúc chúng ta ra ngoài, quên cho con heo ngươi nuôi…"
"A, để nó đói đi."
“… Chúng ta giết nó để ăn thịt được không? Ngươi nói Đông Phương có món ăn heo sữa nướng…"
“… Bạn hỏi nó xem, nếu nó đồng ý, ta không có ý kiến gì.”
"Làm sao có thể?!" Fox phàn nàn.
"Đúng rồi, nói với ta về trường học, cậu trai tỏ tình với ngươi."
"Hừ."
"Không chịu nói? Chẳng lẽ là nữ sinh? Nếu là nữ sinh, càng thú vị a, cũng nói thử xem.”
“Là nam sinh a!!!” Fox trợn trắng mắt, lại dịch mông, dựa vào Sid gần hơn một chút, bắt đầu lẩm bẩm nói.
"Là tên hắn Rodriguez a, suốt ngày chỉ thích đá bóng, cứ khoe khoang với ta rằng sau này hắn sẽ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, tương lai lớn lên còn có thể đi châu Âu chơi bóng, kiếm được nhiều tiền gì đó…
Mệt mỏi đến chết! Ai để mắt tới hắn!”
“… Chơi bóng đá cũng được a, tại sao ngươi lại không thích hắn?”
"Hắn lớn lên xấu xí a."
"Ồ… Vậy ngươi thích gì?”
“emmmm… Tựa như Leonardo DiCaprio!”
Ba ngày sau.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Phố Đông, thành phố Thượng Hải.
Trần Nặc cùng lão Tưởng, còn có Ngư Nãi Đường, mang theo Lộc Tế Tế còn có đứa con gái, một đoàn năm người đến trong nước.
Máy bay là một chiếc máy bay tư nhân mà Ngư Nãi Đường bỏ tiền ra thuê.
Không thể không nói… Cô bé này là người giàu nhất trong đám.
Tinh Không nữ hoàng tích góp nhiều năm, kỳ thật đều là giao cho đồ đệ này quản lý.
Sau khi máy bay đến Thượng Hải, lão Tưởng lập tức rời đi một mình, hắn muốn đi tìm Tống Xảo Vân.
Mà đám người Trần Nặc, lại lên một chiếc xe mà bảo mẫu đã sớm an bài, từ Thượng Hải đi tới Kim Lăng.
Tôn Khả Khả gặp phải một phiền toái không lớn không nhỏ.
Vốn dĩ, với dung mạo của hoa khôi trường trung học, sau khi lên đại học khẳng định sẽ khiến không ít nam sinh truy đuổi.
Từ lúc bắt đầu huấn luyện quân sự, kỳ thật Tôn Khả Khả đã cự tuyệt rất nhiều.
Phương thức các chàng trai của thời đại này theo đuổi các cô gái, trên thực tế, so với thời đại hơn mười năm sau, "đơn giản" rất nhiều.
Đơn giản chính là trong thời gian huấn luyện quân sự, lúc nghỉ ngơi sẽ tranh thủ lại đây nói chuyện.
Hoặc nhờ bạn học quen biết, tìm nữ sinh trong ký túc xá của cô ấy để hẹn gặp, xem thử có thể xin số điện thoại hoặc số QQ hay không.
Bằng không, lá gan lớn hơn nữa thì lúc nghỉ giải lao, tới gần đưa nước gì đó.
Lúc huấn luyện quân sự kết thúc, trong buổi liên hoan kết thúc huấn luyện viên, Tôn Khả Khả cùng mấy nữ sinh bị huấn luyện viên kéo đi, tới diễn một tiết mục nhỏ, đơn giản chỉ là hát ca nhảy múa linh tinh.
Sau đó, Tôn Khả Khả lại có nhiều người theo đuổi hơn.
Dựa theo lệ thường, trường muốn tổ chức đêm đón tân sinh viên, Tôn Khả Khả quả quyết từ chối lời mời lên sân khấu biểu diễn.
Năng lực ca hát của mình bình thường, khiêu vũ lại càng không biết, diễn cái gì.
Buổi lễ liên hoan huấn luyện quân sự kết thúc, chẳng qua là ỷ vào tố chất thân thể tăng cường nhanh chóng một năm qua, tính dẻo dai tăng cao, lại cùng các bạn học khác chiếu hồ lô vẽ tranh, lúc lắc vài động tác mà thôi.
Tương lai bản thân cungx sẽ không theo hocj nghệ thuật, học cái gì mà ca hát nhảy múa.
Trong tay cầm một quyển "Tâm lý học giáo dục", Tôn Khả Khả ngồi trên giường ký túc xá lật xem.
"Đúng rồi Khar Khar, có phải ngươi đăng ký thi tiếng Anh cấp bốn trong học kỳ này phảikhông?" Một cô gái trong ký túc xá hỏi.
"Đúng, ta đã báo danh rồi." Tôn Khả Khả thuận miệng trả lời.