Chương 1260
Là Chuyện Con Người Có Thể Làm Sao (3)
Tôn Khả Khả tiếp nhận, lại thấy nữ sinh mập mạp đem một tay khác giấu sau lưng cũng duỗi ra, trong tay lại mang theo hai cái túi: "Ai, những thứ này cũng là cho ngươi.”
“?” Tôn Khả Khả nhíu mày.
"Một phần mì xào rau xanh, còn có vịt nước muối."
À, chưa xong.
Và một túi giấy, chứa…
"Wow, KFC." Một cô gái ngồi trên một chiếc giường khác nhảy dựng lên, phấn khích hô to: "Yo, cánh gà, hamburger."
Tôn Khả Khả nhìn cô gái mập mạp: "Cậu mua à?”
"Ta nào có tiền dư dả như thế này." Nữ sinh mập mạp cười hì hì ngồi xuống: "Mì xào và vịt, là lớp trưởng cho. KFC là đàn anh của hội sinh viên khi nhập học.
Đều chỉ đích danh muốn ta nhất định tự tay giao cho ngươi.”
Lần này, các cô gái trong ký túc xá đều vây quanh.
Mì xào và vịt muối được mua trong căng tin của trường, giá cũng không quá mắc đối với một sinh viên.
Ở những cửa hàng bên ngoài, vịt nước muối, mười lăm tệ chỉ có thể mua một nửa!
"Động tác này của lớp trưởng đủ nhanh a, truy đuổi mãnh liệt. nhưng mà, có một chút keo kiệt, đồ mười đồng…" Một nữ sinh có chút không cho là đúng.
"Đúng vậy, ta nói vẫn là đàn anh của hội sinh viên hào phóng a, KFC ha ha ha."
Năm 2002, KFC thuộc loại mức tiêu thụ cao đối với sinh viên.
Một phàn có giá hơn hai mươi nhân dân tệ.
Tôn Khả Khả không đi nhận mấy thứ này, tự mình cầm bánh bao mà mình nhờ cô gái mập mạp mua.
"Ta đến căng tin liền gặp lớp trưởng, lớp trưởng hỏi ngươi, ta nói khẩu vị của ngươi không tốt nên đến ăn cơm, lớp trưởng liền mua đồ ăn bảo ta đưa về cho ngươi."
"Còn KFC thì sao?"
"Đàn anh kia ở dưới lầu ký túc xá chờ a, thấy ta trở về giao cho ta." Nữ sinh mập mạp cười nói.
Tôn Khả Khả nhíu mày suy nghĩ một chút, nhìn mấy cô gái khác trong ký túc xá: "Hắn ta sẽ không biết trước tương lai, biết rõ ta sẽ không đi ăn cơm… Ai trong các người là nằm vùng?”
Một số cô gái không nói chuyện, nhưng rõ ràng là ai đó đang cười trộm.
Tôn Khả Khả lại nhìn nữ sinh mập mạp.
"Đàn anh Hạ ở dưới lầu, hỏi ngươi có nguyện ý đi xuống gặp mặt một chút hay không, hắn có chuyện muốn nói với ngươi." Nữ sinh mập thấp giọng cười nói.
Tôn Khả Khả ừ một tiếng, suy nghĩ một chút, lại xoay người lật túi xách của mình.
"Ta sẽ không đi xuống nữa, phiền ngươi, giúp ta đi xuống gặp hắn một chút đi."
"Ha?"
Hai phút sau, dưới lầu ký túc xá nữ, một nam sinh đeo mắt kính, dáng người cao lớn, đang đứng ở ven đường ký túc xá chờ, trên mặt lộ ra nụ cười rụt rè mà ôn hòa, quần áo trên người sạch sẽ, tóc cũng được cắt tỉa rất chỉnh tề, vừa nhìn đã biết là loại nam hài có gia cảnh tốt.
Mắt thấy nữ sinh mập mạp từ bên trong đi ra, đàn anh Hạ này sửng sốt một chút, trong mắt có một tia thất vọng, nhưng vẫn hít sâu một hơi, cười đi tới.
“Tôn Khả Khả không xuống được sao?:
"Ừm, cô ấy nói cô ấy mệt mỏi." Ánh mắt cô gái mập hơi ngượng ngùng: "Cô ấy bảo ta nói với ngươi một tiếng cảm ơn.”
“… Ừm, không cần phải cảm ơn, ta nghe nói cô ấy không cảm thấy thoải mái, không muốn ăn tối, thuận tiện mua nó ở KFC ở cổng trường.” Đàn anh Hạ nói xong, trộm mắt ngẩng đầu nhìn cửa sổ trên lầu.
Thật không may, cửa sổ đóng lại, không thể nhìn trộm hình ảnh trong cửa sổ như hắn ta mong đợi.
"Được rồi, vậy ta đi rồi, ngươi để cho cô ấy ăn cơm thật tốt." Đàn anh Hạ còn muốn biểu hiện phong độ của mình một chút, đang muốn rời đi, nữ sinh mập mạp lại gọi hắn lại.
"Cái kia chờ một chút, đàn anh, đây là cô ấy nhờ ta giao cho ngươi."
Nói xong, cô gái mập mạp đưa một phong bì cho đàn anh Hạ này, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Đàn anh Hạ nhận lấy phong thư, trong lòng không khỏi nóng lên. Vội vàng ngẩng đầu lại nhìn thoáng qua cửa sổ trên lầu, kiệt lực đè nén tâm tình, không dám biểu hiện mừng rỡ như điên, dùng sức ho khan một tiếng, mới xoay người rời đi.
Chỉ là đi mới chỉ hơn mười thước, liền nhịn không được mở phong thư mở ra xem.
Sau đó, khuôn mặt sụp đổ.
Không phải là trong tưởng tượng của một lá thư hoặc thư tình… Ngay cả một ghi chú cũng không có.
Đúng vậy, hai tờ tiền.
Một tờ 20, một tờ 5 đồng.
Được rồi, một phần ở KFC, 24 nhân dân tệ.
Hơn nữa, mình còn dùng phiếu giảm giá để mua… Kỳ thực thì, chỉ mất mười sáu tệ.
Hay lắm, bữa ăn này mình còn kiếm lời được tám đồng?
Trong tay cầm tiền, trong lòng lại giống như ăn mướp đắng vậy.
Trong ký túc xá, cô gái mập mạp vào cửa liền nhìn thấy mấy cô gái đang chia thức ăn, cánh gà khoai tây chiên còn có hamburger đều chia.
Tôn Khả Khả ở bên cạnh gặm bánh bao, trong tay còn cầm sách.
"Khả Khả. Người đàn ông kia đi rồi. Lần này phỏng chừng ngày mai hắn sẽ ngại ngùng đến.”
"Có đến ta cũng không có tiền." Tôn Khả Khả lắc đầu: "Chi phí sinh hoạt của nhà ta cũng không nhiều, sao có thể mỗi ngày đều ăn KFC.”
Một cô gái khác gặm cánh gà cười nói: "Kỳ thật ta cảm thấy Hạ sư huynh rất tốt a, lúc khai giảng người ta liền bận rộn trước sau, rất biết chiếu cố người khác.”
"Vậy đâu phải chiếu cố người khác, đó là chiếu cố Khả Khả."
"Nhưng ta nghe nói điều kiện trong nhà hắn rất tốt a, năm ba đã bắt đầu chuẩn bị thi nghiên cứu sinh. Người lớn lên cũng rất tốt a.”