Chương 1287
Trong Nhà Ngươi Có Một… (9)
"Kỳ thật hôm nay có chút phát hiện."
Sau khi lên xe, Trần Nặc thở ra một hơi, nhìn thoáng qua Lộc Tế Tế đang ngủ say ở hàng ghế sau, lại nhìn thoáng qua Ngư Nãi Đường: "Hôm nay, Lộc Tế Tế nếm được một chút máu của ta.”
"Ừ?"
"Không cẩn thận bị cô ấy làm bị thương, móng tay của cô ấy cào trúng —— nói đi cũng phải nói lại, tối nay ngươi nhớ cắt móng tay ngắn cho cô ấy một chút."
"Được, biết rồi. Ngươi nói cô ấy đã nếm phải máu của ngươi, sau đó thì sao?”
"Cô ấy dường như có một chút ý thức.
Trước đây chỉ đơn giản là giống như một con thú hoang dã.
Nhưng sau khi nếm phải máu của ta, cô ấy học được cách lừa ta.”
Ánh mắt Ngư Nãi Đường sáng lên: "Máu của ngươi có thể làm cho cô ấy khôi phục ý thức?”
"Không tính là khôi phục ý thức, mà là hình như, có thể thắp sáng một chút trí tuệ."
"Vậy cũng coi như là một phương pháp có thể thử a." Ngư Nãi Đường lập tức nói: "Không bằng ngày mai lúc ăn, ngươi cho cô ấy uống một chút máu của ngươi đi?”
Trần Nặc suy nghĩ một chút, lại lắc đầu: "Không thể vội vàng như vậy.
Hôm nay cô ấy chỉ dính một chút máu của ta, ta cảm thấy cô ấy đột nhiên trở nên thông minh hơn một chút, nhưng thần trí cũng chưa được phục hồi.
Hơn nữa, lực lượng của cô hình như cũng tăng cường, cư nhiên hiểu được cách không dùng tới niệm lực, không kinh động cảnh giác của ta, mà là chế tạo ra một trận sóng âm bạo lốc công kích đánh lén ta.
Trong trường hợp ta vội vàng cho cô ấy uống máu của ta.
Thần trí của cô không khôi phục, mà lại càng trở nên giảo hoạt tàn nhẫn…
Hoặc là nói như vậy đi, vạn nhất cố ấy uống máu của ta, lực lượng của cô ấy tăng cường, càng cường đại càng giảo hoạt, lại vẫn không khôi phục lý trí như cũ…
Tiểu nha đầu, ngươi ngẫm lại, một Tinh Không Nữ Hoàng thực lực cường đại, đồng thời cũng là một kẻ điên khát máu không hề lý trí…
Chúng ta vạn nhất không kiềm chế được cô ấy, để cho cô ấy phát điên chạy thoát…
Sẽ gây ra chuyện gì?”
Ngư Nãi Đường suy nghĩ một chút, cũng gật đầu nói: "Ngươi nói có đạo lý… Tuy nhiên, cũng khá lạ.
Chuyện sư phụ uống máu người, cũng không phải là không có.
Lúc trước khi ta cùng cô ấy chạy trốn, có đôi khi, không tìm được con mồi, ta cũng từng cho cô ấy uống máu của ta, chỉ cho cô ấy uống một hai lần.
Nhưng lúc uống máy của ta, cô ấy cũng không có gì thay đổi.
Máu của ngươi, thơm hơn máu của ta sao?”
Trần Nặc không nói lời nào nữa.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, giọng điệu đột nhiên của hắn có một chút kỳ lạ: "Sau khi trở về, ngươi quan sát sư phụ của ngươi xem, đêm nay, ta phải đi ra ngoài một chuyến đi."
"Ngươi đi ra ngoài làm cái gì?"
"Bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, ta…"
Trần Nặc thở dài: "Ta muốn đi tìm một con mèo để hỏi chú chuyện.”
Máu của mình, đương nhiên sẽ không thơm hơn máu Ngư Nãi Đường…
Đùa ta sao.
Cho dù là quy hút máu đến chọn, máu của một nam nhân thối, cùng máu của một cô bé đáng yêu mềm mại.
Cái nào thơm hơn?
Không cần phải nói!
Nhưng máu của mình, nếu có chỗ đặc thù.
Nhớ rõ con mèo kia, vẫn luôn thích ở bên cạnh mình, nói là có thể hấp thu tinh thần lực tản mát của mình.
Vậy nên, những chuyện đặc biệt cũng chỉ có con mèo kia biết được.
Dù sao thì… Đối với chuyện này, chỉ có kẻ đã dùng qua mới là rõ ràng nhất!
Nhưng mà, điều khiến Trần Nặc bất ngờ chính là…
Con mèo này, thế mà lại không thể tìm thấy được.
Không có trong nhà, không có trên mái nhà.
Trần Nặc thậm chí tìm vài vòng trong tiểu khu cũng không thấy.
Cuối cùng, Trần Nặc phóng thích ra hơn mười cái xúc tu tinh thần lực của mình, cơ hồ bao phủ toàn bộ khu phố.
Mới từ một khu rừng cách đó sáu trăm mét, phát hiện ra bóng dáng của con mèo xám này.
Khi tìm thấy được con mèo xám, con mèo này đã gần như thoi thóp.
Ừm… Nhìn ra được, hình như là…
Đói bụng đúng không?
Mắt thấy Trần Nặc bước vào rừng cây rồi tiến lại gần, con mèo xám cơ hồ là mặt xám xịt từ trên mặt đất đứng lên, một tiếng kêu rên liền nhào tới, ôm lấy bắp chân Trần Nặc, liền khóc tang.
“… Miêu miêu ~~~~~~"
"Nếu ta không tới ngươi sẽ chết đói sao? Ngươi có ý gì? Nếu ngươi cần tinh thần lực của ta, ngươi có thể trở về tìm ta a?”
"Miêu Miêu…"
"Sợ hãi? Sợ cái gì?”
"Miêu miêu miêuuu!!!"
Bỗng nhiên, mỗi một cơ bắp trên mặt Trần Nặc đều trong nháy mắt căng thẳng cứng đờ! Biểu cảm trở nên cực kỳ khó coi!
Bởi vì, câu cuối cùng của mèo xám, chuyển đổi thành ngôn ngữ của con người, có nghĩa là:
Nhà ngươi…
Có một…
…
…
Mẫu! Thể!