Chương 1296
Ngươi Điếc À? (2)
"Cái này…"
"Đây chính là lý do vì sao trong mấy năm nay, dù anh rể ngươi rõ ràng đã kiếm được tiền để nuôi ta, ta vẫn không chịu ở nhà.
Lớp học kia của ta, vừa mệt mỏi, tiền kiếm được cũng không nhiều, nhưng ta vẫn kiên trì đi làm.
Anh rể ngươi năm lần bảy lượt nói ta bỏ lớp về nhà, ta cũng không chịu.
Đây cũng là vì sao, lúc trước sau khi ngươi tốt nghiệp, anh rể ngươi nói qua, nói bỏ chút tiền, để cho ngươi mở của hàng kinh doanh nhỏ, ta cũng trực tiếp từ chối.
Chỉ để cho ngươi đến cửa hàng của anh rể ngươi làm việc, vất vả khổ cực, mỗi ngày làm một thân mùi dầu mỡ, rửa cũng không rửa sạch.
Mặc dù công việc có chút mệt mỏi, nhưng ngươi nhận được tiền lương từ anh rể của ngươi mỗi tháng, trong lòng cũng yên ổn!
Gươi kiếm được mức lương này bằng cách làm việc chăm chỉ!
Nói ra, cũng không thấy mất mặt!
Đừng để truyền đến tai họ hàng nhà họ Ngô bọn họ, nói hai chị em nhà họ Chu chúng ta, là dựa vào việc ta bán thân cho anh rể của ngươi, sau đó đổi lấy anh rể ngươi nuôi ai chị em chúng ta.
Những đạo lý này, ngươi hiểu không?”
"Ừm, ta hiểu."
"Cho nên a, lần này kết hôn, cho dù là bỏ ra ít một chút, bên phía của ta cũng không thể không tiêu tiền. Cùng lắm thì, anh rể ngươi tiêu nhiều một chút, mà bên phía ta tiêu ít hơn một chút cũng được. Nhưng phái chúng ta, nên bỏ ra, thì vẫn phải bỏ ra!”
Chu Hiểu Quyên lắc đầu nói: "Cũng may tiền lương của ta mấy năm nay cũng dành dụm được một chút.”
"Tiền ở chỗ ngươi có đủ hay không, không đủ thì chỗ của ta cũng có chút, tiền lương của ta dù sao cũng không tiêu vào chỗ nào khác."
"Tiền của ngươi thì ngươi cứ giữ lại, sau này ngươi còn phải kết giao bạn gái, kết hôn mua nhà gì đó." Chu Hiểu Quyên lắc đầu.
"Anh rể ta nói…"
Chu Đại Chí vừa muốn nói, trước kia Ngô Lỗi từng nói những lời tương tự như sau này mình kết hôn mua nhà gì đó, hắn đều bao hết.
Nhưng nghĩ đến những gì chị gái vừa nói, liền nuốt những lời này trở về, dùng sức gật đầu: "Ừm, ta hiểu rồi.
Nhưng mà ta dù sao hiện tại ta cũng không có chỗ nào cần tiêu tiền, tiền của ngươi không đủ, trước cứ dùng của ta.”
"Không cần, đủ rồi. Kết hôn bày tiệc rượu, đều chỉ là thể hiện cho người khác xem.
Pháo hoa gì đó, bóng bay hay hoa tươi các kiểu, nhiều hay ít gì đó, cũng không quá quan trọng.”
Chu Hiểu Quyên nói xong, tiện tay cầm quyển sách trên bàn lên, nhìn thoáng qua, rồi ném vào trong thùng rác.
"Công ty hôn lễ quỷ yêu, hắc điếm! Hừ!”
Chu Hiểu Quyên thở dài, đứng dậy đi vào phòng bếp làm món sườn.
Chu Đại Chí đứng dậy đi theo, liền dựa vào cửa phòng bếp: "Chị à, vừa rồi chị nói bên phía nhà chúng ta có người nói ra nói vào, là nhà nào vậy?”
"Ngươi hỏi cái này làm gì, lại muốn gây chuyện sao? Miệng mọc trên người, thích nói thì nói, sau này không qua lại nữa là được." Chu Hiểu Quyên vừa dùng một cái bát lớn đựng sườn xong, sau đó rót rượu nấu ăn để ướp thịt, lại đi châm lửa nấu nước.
Tròng mắt Chu Đại Chí đảo quanh: "Ngươi không nói ta cũng biết, có phải là nhà dì Ba bọn họ hay không?”
Chu Hiểu Quyên quay đầu nhìn thoáng qua em trai: "Làm sao ngươi biết?”
"Mấy ngày trước, ta sửa xe trong cửa hàng thì thấy dì Ba chạy đến cửa hàng của chúng ta.
Vừa khéo cô ta đến mua xe, đi dạo đến cửa hàng của chúng ta, lại nhìn thấy ta.”
Chu Đại Chí nói xong, bĩu môi nói: "Cô ta nhìn ta vài lần mới nhận ra ta, sau đó biết ta làm việc trong cửa hàng này, liền lôi kéo ta, nói bảo ta hỗ trợ giảm giá.”
"Ngươi không giúp?"
"Giúp, ta giúp cô ta giảm giá, ta còn nói với người bán hàng trong cửa hàng, đơn này không lấy tiền lời, coi như lấy số lượng bán thôi, quay đầu lại ta mời người ta uống trà sữa.
Thật sự không kiếm lời, chỉ lấy giá vốn để bán cho cô ta.”
"Sau đó thì sao?"
Chu Đại Chí trừng mắt: "Sau đó? Sau đó người ta còn không hài lòng!
Cũng cảm thấy giá này chưa đủ thấp, cảm thấy còn có thể rẻ hơn.
Nghe nói cửa hàng này là do anh rể ta mở, tư thái lúc ấy, hận không thể một xu cũng không bỏ ra, trực tiếp đẩy xe đi về.
Ta đương nhiên không thể nhịn a, kết quả người ta liền mất hứng, lẩm bẩm rời đi.”
Chu Đại Chí nói đến đây, hừ một tiếng: "Chỉ cần nhìn là thấy không phải hạng người tốt gì.”
Nói xong lại hỏi Chu Hiểu Quyên: "Ngươi nói, người nói bậy, có phải chỉ có cô ta không?”
Chu Hiểu Quyên do dự: "Ngươi đừng hỏi nữa! Là cô ta hay không phải cô ta, về sau đều không liên quan đến chúng ta. Ngoài ra, ngươi cũng đừng có đi gây rắc rối!”
"Biết rồi."
Chu Đại Chí bất đắc dĩ trở lại phòng khách, ngồi trên sô pha một lát, nghe động tĩnh trong phòng bếp.
Kỳ thật Chu Hiểu Quyên làm việc nhà cũng không tồi, chỉ là hơi nặng tay, luôn tạo ra động tĩnh lớn.
Động tĩnh nấu bữa cơm, nghe như muốn phá hủy phòng bếp vậy.
Có điều Chu Đại Chí từ nhỏ nghe đã quen, cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, lại bỗng nhiên vụng trộm đem tư liệu của công ty hôn lễ trong thùng rác lấy ra, cẩn thận nhìn vài lần, mới ném trở về.