Chương 1298
Ngươi Điếc À? (4)
Trương Lâm Sinh vừa nghe, nhất thời liền vui vẻ, cười mắng: "Như thế nào, ngươi đây là tìm ta mượn tiền sao?
Mẹ kiếp! Chu Đại Chí! Tìm người vay tiền, nhưng miệng vẫn phải tổn thương người vậy sao?
Nào có ai tới cửa cầu người mượn tiền, mở miệng liền nói người ta thân thể hư!?”
Quở trách xong, Trương Lâm Sinh trực tiếp đi cầm lấy một cái túi da đặt ở phía sau ghế: "Nói, muốn bao nhiêu?”
"Ách…" Chu Đại Chí suy nghĩ một chút, trong lòng cân nhắc con số.
Trương Lâm Sinh lại nhíu mày: "Không đúng a… Sao đột nhiên ngươi lại cần tiền? Không phải là ngươi gây chuyện gì đó chứ?”
"Không có không có…"
"Đánh nhau sao? Đánh người vào viện, bị đòi tiền?”
"Không! Từ sau khi ta luyện võ, cũng không động thủ với người khác, sư phụ đã noi nhiều lần, dám ở bên ngoài đánh nhau, trở về chân cắt đứt.”
"Vậy là… Ngươi không phải dính vào cờ bạc đó chứ?”
"Có mấy kẻ ngu mới đi cờ bạc." Chu Đại Chí trừng mắt: "Ta cũng không ngu.”
"Vậy thì gái gú…" Anh Hạo Nam lắc đầu: "Không đúng, không phải gái, ở phương diện này ngươi chính là một tên đầu bò, cũng không có hứng thú với phụ nữ.”
"Nói ai là đầu bò a?" Ở cửa truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ trong trẻo.
Quay đầu lại, Hạ Hạ vào cửa, trong tay xách túi lớn túi nhỏ.
Trương Lâm Sinh nhướng mày, thở dài: "Đều mua nhiều đồ như vậy, quần áo trong nhà cũng sắp không vừa tủ rồi, ngươi lại mặc không hết.”
Hạ Hạ lườm Hạo Nam ca một cái, nửa nũng nịu nửa làm nũng: "Đổi mùa mà, lại không tốn bao nhiêu tiền.
Không phải sao, ta vừa mua một chiếc áo khoác, ta cảm thấy ngươi hẳn đặc biệt đẹp trai nếu mặc vào!”
"Hôm nay còn 28 độ, mặc áo khoác?"
"Giữ lại mùa đông mặc a." Hạ Hạ nhanh chóng nhảy qua đề tài: "Vừa rồi nói cái gì mà đầu bò vậy?”
"Nói hắn, Đại Chí. Hắn chính là đầu bò trong mắt phụ nữ.” Trương Lâm Sinh chỉ vào Chu Đại Chí.
Hạ Hạ bĩu môi, dùng ánh mắt cổ quái nhìn Trương Lâm Sinh, cười nói: "Nói người ta có xem lại mình sao? Lúc trước nếu không phải ta… Hừ, ngươi ở phương diện này, so với Đại Chí cũng không khá hơn bao nhiêu.”
Chu Đại Chí mắt thấy Hạ Hạ trở về, liền có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu: "Nếu không ta vẫn nên về trước đi, buổi tối chị ta có làm sườn hầm…"
"Đứng lại!" Trương Lâm Sinh túm lấy Chu Đại Chí: "Không được, ngươi nhất định đã gặp chuyện, ngươi bình thường sẽ không mở mồm vay tiền… Không được, vạn nhất ngươi gặp rắc rối thì sao, ngươi nói rõ ràng cho ta mới cho đi.”
Hạ Hạ có chút ngoài ý muốn, tò mò nhìn Trương Lâm Sinh, sau khi hai người trao đổi ánh mắt…
Chu Đại Chí bất đắc dĩ, bị Trương Lâm Sinh kéo trở về, lúc này mới chậm rãi kể lại chuyện này.
"Cho nên ngươi muốn mua gói hôn lễ đó cho chị ngươi sao?" Trương Lâm Sinh có chút kinh ngạc.
Chu Đại Chí đỏ mặt: "Đúng vậy, là hôm qua hay là hôm trước nữa gì đó, không biết xem TV hay ở đâu, nhìn thấy một câu, nói cái gì mà cả đời phụ nữ chỉ kết hôn một lần, không thể cái gì đó…"
Trương Lâm Sinh vui vẻ.
Hạ Hạ ở bên cạnh lại có chút vội vàng, nhẹ nhàng vỗ Trương Lâm Sinh một cái: "Ngươi cười cái gì! Đại Chí nói đúng a, phụ nữ chính là như vậy a.
Ta mà có một người em trai có thể đối xử với ta như vậy, ta chắc chắn cảm động đến khóc mất.”
"Chị của ta ta hiểu rõ, ngoài miệng cô ấy nói không cần. Nhưng thực ra, là vì không đủ tiền.
Lúc cô ấy ném quyển sách kia vào thùng rác, ánh mắt vẫn còn luyến tiếc…"
Xem ra Hạ Hạ thật sự có chút cảm động, đi lên liền vỗ vai Đại Chí: "Chuyện này, ta muốn nhúng tay vào!
Đi thôi, ta sẽ đi với ngươi! Ngươi miệng lưỡi ngốc nghếch, có đi cũng chính là dê béo bị người làm thịt.”
"Hay là? Nếu không ngày mai, buổi tối không phải đi ăn thịt nướng sao? Cũng đã đặt chỗ rồi.”
"Không ăn, tiệm thịt nướng cũng không mọc chân chạy thoát, ngày mai lại ăn. Hôm nay ta nhất định phải giúp Đại Chí Toàn hoàn thành phần tình nghĩa này của hắn đối với chị của hắn!”
Hạ Hạ hất tóc, đi lên lôi kéo Đại Chí đi ra ngoài cửa hàng.
“… Chờ đã, nếu không ta đi với ngươi?” Trương Lâm Sinh đứng dậy muốn đi qua.
"Không cần, ngươi ở lại đi." Hạ Hạ cười hề hề, rồi lại quay đầu vài bước chạy về, ôm lấy cổ Trương Lâm Sinh, ở bên tai hắn thấp giọng nói: "Quần áo ta mua, bên trong có một cái túi nhỏ, ngươi ra sau xem thử, đừng để người khác nhìn thấy.
Bên trong là đồ lót ta mua… Chờ ta trở về, buổi tối ta mặc cho ngươi xem…"
Ánh mắt Hạo Nam Ca nhất thời liền sáng lên một chút!
Được rồi…
Cái bình trong nhà kia, vẫn là giữ lại tự mình dùng, không cần mang cho Trương Thiết Quân.
Không đề cập đến Hạ Hạ cùng Chu Đại Chí ra ngoài.
Trương Lâm Sinh ở trong quán lại ngồi đến buổi tối, một người cũng không muốn ra ngoài nhà hàng ăn cơm, tùy tiện để quán mì đối diện đưa bát mì tới đối phó một chút.
Buổi tối, lại gọi điện thoại cho Trần Nặc, cũng không có chuyện gì, chính là tán gẫu hai câu, thuận tiện cũng đem chuyện của Chu Đại Chí nói lại một lần.
Từ sau khi Trần Nặc mất tích một năm trở về, Trương Lâm Sinh cũng có thói quen, cách ba năm bữa, cho dù là không có việc gì cũng phải gọi điện thoại cho Trần Nặc.
Phảng phất chính là vì xác định vị tiểu gia này còn đang ở đây hay không, có đang chơi trò mất tích gì hay không.