Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1310 - Chương 1310 Thế Giới Trong Mắt (4)

Chương 1310

Thế Giới Trong Mắt (4)


Mắt thấy bóng roi tung bay lên xuống, dưới lưỡi đao trong tay Tống Xảo Vân, đao khí tung hoành.


Trong lúc nhất thời, hoa cỏ cây cối ở sau núi này nhất thời gặp xui xẻo, hai người càng đánh càng kịch liệt, giơ tay nhấc chân, cát bay đá tung, cây cối nứt toác, đất đá nứt toát, một đường đuổi đánh hơn ba mươi mét, nhất thời liền đánh ra một đường phế tích.


Người phụ nữ trung niên một lần đấu là lại một lần lớn tiếng quát: "Bệnh này của Tống Xảo Vân, nội tức khuấy động quá lâu, những năm gần đây…"


Nói tới đây, lại né tránh một đao của Tống Xảo Vân, lại bị khuỷu tay Tống Xảo Vân đánh vào vai, lảo đảo một cái, sau đó trở tay quất một roi, quất cho Tống Xảo Vân cũng lùi lại năm bước, lúc này mới được rảnh rỗi, tiếp tục hô: "Mấy năm nay, cách làm của lão Tưởng là dùng thuốc để áp chế, đi suy yếu gân mạch của cô ấy.


Nhưng đây là uống rượu để ngăn chặn cơn khát!”


Trong lòng Trần Nặc khẽ động: "Ý ngươi là sao?”


"Gân mạch suy yếu, sợ nội tức nội tức của cô nhập não, việc chặn đường, đạo lý có vẻ là không sai.


Thế nhưng những năm gần đây, cách để suy yếu gân mạch của cô, con đường này càng ngày càng hẹp, bản thân cô lại không ngừng tu luyện ra nội tức mới!


Hơn nữa, bởi vì nội tức không được phát tán, toàn bộ bị áp chế ở trong khí hải, lại đem khí hải đan điền của cô, chống đỡ, nuôi dưỡng, liền càng ngày càng lớn mạnh!


Nội tức bị đè ở khí hải đan điền, không bị tiết ra ngoài, nhiều năm như vậy, tất nhiên càng ngày càng ngưng luyện!


Đan điền càng mạnh, tu luyện lại càng nhanh, tốc độ và chất lượng sinh ra nội tức, đều càng ngày càng nhanh, càng ngày càng tinh thuần!


Ngươi không phát hiện, nội tức của sư nương ngươi mạnh mẽ, cơ hồ đã đạt tới trình độ nội tức như thực chất sao!


Nội tức đều có như thực chất, cái này…


Cái này mẹ nó chính là nội tức sao?!”


Câu cuối cùng "mẹ nó" này đồng thời ngay lúc người phụ nữ trung niên cùng Tống Xảo Vân triền đấu, lại bị Tống Xảo Vân một đao suýt nữa chém vào đùi, theo bản năng mắng ra.


Sau đó cô lập tức búng chân, đá vào lưng đao của Tống Xảo Vân, thân như đạn bắn ra.


Hai người tách ra, Tống Xảo Vân lui về phía sau vài bước, dưới chân người phụ nữ trung niên thế nhưng cũng có chút đau, đứng trên mặt đất dùng sức vặn vẹo mắt cá chân: "Nội tức này đã phát sinh…


Dù sao cũng đã…"


Trần Nặc hiểu rồi.


Cái này mẹ nó sao… Là …


Thay đổi số lượng dẫn đến thay đổi chất lượng.


"Cho nên ý của chính ngươi, tình huống của sư nương ta được xem là gì?”


Người phụ nữ trung niên quay đầu nhìn Trần Nặc một cái: "Có nghe qua câu này chưa?”


"Cái gì?"


“Lấy võ nhập đạo!”


Trần Nặc choáng váng, ngây người, theo bản năng thốt lên: "… Mẹ kiếp.”


Tống Xảo Vân đứng cách hai người hơn mười mét, bỗng nhiên hít sâu một hơi, hai tay cầm đao, giơ cao đỉnh đầu lên!


Trần Nặc nhất thời không để ý đến chuyện khác: "Cẩn thận! Chiêu này vừa rồi ta đã gặp qua… Sư nương đây lại muốn học Lý Thuần Cương…"


"Lý Thuần Cương? Môn phái nào?" Người phụ nữ trung niên thuận miệng hỏi một câu.


"Lục Địa Thần Tiên." Trần Nặc thuận miệng trả lời.


Mắt thấy Tống Xảo Vân chém xuống một đao, đao khí gào thét, mang theo một đường bị nghiền nát cỏ cây đất đá.


Trần Nặc dùng niệm lực ngưng kết chắn trước thân hai người, đùng một tiếng, tiếng gào thét ong vang bên tai không dứt, lại nhìn Tống Xảo Vân, dao phay lần nữa phi thân lên…


Trần Nặc và người phụ nữ trung niên lập tức đối mặt với một ánh mắt, hai người trái phải tách ra, mỗi người một bên tránh ra. Sau khi kéo dài khoảng cách, Tống Xảo Vân liền bị kẹp giữa hai người.


Cách Tống Xảo Vân, Trần Nặc nhìn người phụ nữ trung niên: "Nói như thế nào?”


"Nội tức của cô đã bị áp chế quá lâu, hiện tại đã không áp chế được! Lại mạnh mẽ áp chế xuống, nội tức cắn trả, cho dù có là thần tiên cũng không cứu được! Cho nên vừa rồi ta cắt đứt vòng áp chế của cô, là cứu cô một mạng, hiểu không?”


"Hiểu rồi! Ta hỏi ngươi phải làm gì bây giờ!” Trần Nặc nhíu mày.


“Lập không được thì khai thông!” Người phụ nữ trung niên cắn răng: "Nội tức ngưng tụ quá lâu, chỉ có thể để cho cô phát tán ra hất, đem nội tức hao hết, tất nhiên liền yên tĩnh.”


“… Hao hết?”


Trần Nặc sửng sốt, sau đó gật đầu: "Hiểu rồi! Đánh nhau với cô ấy, tiêu hao đến khi nội tức của cô dùng hết?”


“Hao hết tất nhiên là tốt rồi!” Người phụ nữ trung niên thở ra một hơi, nhưng đột nhiên thu roi về sau hai bước: "Không chú trọng thắng bại, chúng ta cùng tiến lên cũng vô dụng. Tốt nhất nên kéo dài thời gian… Luân phiên chiến đấu với cô!”


Sau đó chỉ vào Trần Nặc: "Ngươi trước.”


Trần Nặc suy nghĩ một chút: "… Được rồi.”



Chương 1310

Bình Luận (0)
Comment