Chương 1314
Phương Pháp Trị Gốc (1)
Sắc trời đã sáng.
Kỳ thật chỉ mới có ở phía đông lóe lên một tia ánh mặt trời, hơn phân nửa bầu trời vẫn còn tối đen.
Lão Tưởng đứng dưới chân núi, giống như một bức tượng điêu khắc, ngọn tóc đều đã bị sương làm ướt.
Kỳ thật cũng không nghe thấy động tĩnh gì, phương hướng ở phía sau núi, bị mấy thầy trò Ngô Thao Thao dán hơn mười tấm "bùa im lặng", ừm, nghe Ngô Thao Thao nói hình như là như vậy.
Kỳ thật lão Tưởng cũng không biết thứ đó rốt cuộc là cái gì.
Thực ra, tâm trí hắn đang rất phức tạp.
Ví dụ như, đồ đệ Ngô Thao Thao của mình, vốn tưởng rằng hắn thật sự là một tên gia hỏa lừa gạt mê tín dị đoan, nấp ở nông thôn, kiếm sống bằng cách làm đạo bịp.
Nhưng không nghĩ tới lần phát hiện này, hắn lại là một người thật sự có bản lĩnh?
Không nói tới những cái khác, chỉ đơn giản là sáu người bên trong Thanh Vân môn này.
Lão bà Ngô Thao Thao, người phụ nữ trung niên kia, hôm nay lộ ra vài phần thân thủ, làm cho lão Tưởng nhìn thấy đều kinh hồn bạt vía!
Mà buổi tối nhìn bốn đồ đệ của Ngô Thao Thao.
Ba đứa nhỏ thì nhìn không rõ lắm.
Nhưng tên đại đồ đệ kia, thiếu niên lang Nam Cung Ẩn, một tay bổ củi, chỉ đơn giản vài lần, người ngoài có thể không nhìn ra được gì khác thường, nhưng lão Tưởng nhìn thoáng qua, tròng mắt liền nhất thời thiếu chút nữa rớt ra.
Động tác đơn giản, rõ ràng là con đường chính tông nhất để lấy luyện võ ngộ đạo!
Đây chính là "Dùng Võ Ngộ Đạo"!
Lúc còn trẻ, không biết lão Tưởng đã đọc mấy quyển tiểu thuyết của cũ ở đâu, cái gì mà Hoàn Châu lâu chủ Thục Sơn, Kiếm Tiên gì đó, liền ngốc nghếch chạy đi hỏi cha của Tống Xảo Vân.
Lúc ấy lão Tống liền cười ha hả nói cho lão Tưởng một phen lời nói trấn an ấm áp lòng người.
"Tận…
Mẹ nó bịa đặt!
Kiếm tiên? Ta kiếm bà nội hắn thì có.”
Liền mấy tác phẩm rác rưỡi này, chỉ sợ ngay cả cách cầm dam cũng chả biết, hắn biết kiếm tiên kiếm đạo cái chó má gì chứ!
Đứng tấn đàng hoàng cho lão tử đi!”
Lúc ấy thiếu niên lang tiểu Tưởng, trong lòng có chút thất vọng.
Mình đã được học võ công, nhưng…
Sau khi xem tiên hiệp, cảm thấy võ hiệp không còn thơm như trước!
Từng chiêu từng thức cứng tay cứng chân tất nhiên rất lợi hại.
Nhưng nào có tiêu sái bằng kiếm tiên phiêu diêu cơ chứ, cũng không có tế xuất phi kiếm, dùng một kiếm lấy đầu của địch ở ngoài ngàn dặm, như vậy mới càng phù hợp với ảo tưởng của thiếu niên lang?
Lúc ấy Tiểu Tưởng thật ra rất bị đả kích.
Đa phần những thiếu niên lang, suốt ngày chỉ suy nghĩ lung tung về những thứ không có.
Vẫn là lão Tống không nhìn nổi nữa, cầm gậy đánh Tiểu Tưởng một trận, lúc này mới xem như ổn định lòng người.
Đánh cũng đánh rồi, quất cũng quất rồi, sau đó lão Tống vẫn là để tâm, vì thỏa mãn ảo tưởng của thiếu niên, vẫn nói với hắn một chút lời.
"Trong sách đều là chuyện gạt người, có điều… Cái loại thủ đoạn tiên nhân đi tới đi lui này, cũng không phải thật sự hoàn toàn không có.
Chuyện luyện võ này, luyện đến cảnh giới tiên thiên, tâm cảnh không rảnh, nội tức phản cảnh quy chân, đan điền ngưng luyện…
Kỳ thật cũng có, lấy cách nói của võ ngộ đạo, ừm, cũng chính là lấy võ nhập đạo.”
Lúc ấy Tiểu Tưởng đã bị đánh bầm dập mặt mũi, còn nằm trên giường trúc hừ hừ, vừa nghe được những lời này, nhất thời chấn kinh, lảo đảo một cái liền đứng lên, trợn to hai mắt nhìn sư phụ nhà mình.
"Lấy võ nhập đạo? Vậy bay được sao?”
“… Có thể. Nội tức phản cảnh quy chân, vậy cũng không còn là nội tức, có thể điều khiên thân thể cùng khí lưu xung quanh, nghe nói… Nó có thể bay.”
"Vậy, có thể một chưởng đánh ra, liền bổ ngọn núi sao?"
“… Nó phụ thuộc vào ngọn núi lớn như thế nào.”
"Everest… Đừng sư phụ! Đừng lấy gậy!" Tiểu Tưởng lập tức kinh hoàng: "Vậy Tử Kim Sơn thì sao?”
"Ách, quá lớn."
"Núi Sư Tử đâu? Còn núi Thái Bình thì sao? Còn núi Phú Quý thì sao?”
Tiểu Tưởng một hơi liệt kê mấy ngọn núi gần thành Kim Lăng, từ lớn đến nhỏ đều liệt kê một lần, lại thấy sắc mặt sư phụ càng thêm khó coi, liền biết điều, vội vàng xoay người lấy chăn che đầu.
Lão Tống cầm gậy cách chăn quất bảy tám cái, mới giận dữ nói: "Để cho ngươi hỏi nhiều như vậy! ! Còn muốn một chưởng bổ núi?
Này thì Tử Kim Sơn! Này thì núi Sư Tử! Này thì núi Phú Quý!
Aha! Còn có Núi Thái Bình!
Ranh con ngươi chết tâm với cái suy nghĩ này đi!
Quân khu nằm ngay bên sườn núi Thái Bình! Ngươi không sợ chết liền bổ cho ta xem! !”
Đêm đó, đang thương cho Tiểu Tưởng, vết thương đánh đầu tiên còn chưa giảm đau, liền lập tức bị đánh trận thứ hai.
Về sau, qua mấy ngày, có một ngày Tiểu Tưởng thừa dịp sư phụ uống chút rượu, tâm tình tốt, vẫn nhịn không được hỏi vài câu.
"Sư phụ, ngày đó người có nói, lấy võ ngộ đạo, lấy võ nhập đạo, làm sao mới có thể luyện thành đây?"