Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1323 - Chương 1323 Phương Pháp Trị Gốc (10)

Chương 1323

Phương Pháp Trị Gốc (10)


“Công phu trấn phái này, làm thế nào mà có thể trị sư nương ta?”


"Kỳ thật nói thẳng ra, đạo lý thật sự đặc biệt đơn giản.


Ta hỏi ngươi, tâm mạch của sư nương ngươi, bị tổn thương cái gì?”


"Đường ống vào nước rất tốt, đường ống thoát nước lại bị nghẹt."


Người phụ nữ trung niên mỉm cười: "Vậy nên, môn công phu này của chúng ta rất đơn giản… Để cho đường ống dẫn nước thành đường ống thoát nước, đường ống thoát nước trở thành đường ống dẫn nước! Điều từng cái một, không phải là được sao?”


"Cái gì?" Trần Nặc ngây ngẩn cả người: "Sư tẩu, ta còn chưa học xong trung học phổ thông liền hôn mê bên ngoài một năm, cũng không học đại học, ngươi có thể nói rõ cho ta hiểu một chút được không?”


"Chân khí nghịch hành, có hiểu hay không?"


“… Không hiểu.”


“Đã xem qua Thần Điêu Đại Hiệp rồi chứ?”


Ừm, bà mẹ một con mỗi ngày hút máu trong nhà ta, cô ấy quen thuộc!


Người ta chính là tiểu Lộc nữ phái Cổ Mộ!


"Tây Độc Âu Dương Phong nghịch luyện Cửu Âm Chân Kinh, chân khí toàn thân nghịch hành, cái này ngươi cũng đã xem qua đi!"


Được rồi, Trần Nặc đại khái đã hiểu được rồi.


Chỉ có điều…


Như vậy có phải giống một trò đùa quá hay không?


"Ngươi cũng đừng cảm thấy bỏ ra một triệu này là thiệt thòi.


Môn công pháp này là độc môn của Thanh Vân môn chúng ta, ngươi muốn tìm người học được ở bên ngoài cũng tìm không được.


Hơn nữa, tu luyện công pháp này, bên cạnh phải có người hộ pháp, tùy thời giúp cô ấy hóa giải chân khí nghịch hành trong quá trình xuất hiện ngoài ý muốn, nội tức tiết ra ngoài, đi sai đường gì đó… Ta thu khoảng tiền một triệu này của ngươi, ta còn phải tốn rất nhiều phiền toái cùng cô ấy luyện công.


Nói không chừng, ta cũng phải hao phí rất nhiều nguyên khí!”


Trần Nặc gật đầu.


Nhìn người phụ nữ trung niên bỗng nhiên cười cười: "Sư tẩu, chuyện này, ngươi cố ý chờ lão Tưởng rời đi lại một mình nói với ta, kỳ thật…


Thật ra, ngươi chỉ muốn chặt chém ta, phải không?


Nếu lần này chỉ có một mình lão Tưởng tới, kỳ thật môn công phu này sẽ đưa không cho hắn.


Chẳng qua, đã có con dê béo như ta đến đây, chuyện ăn uống của cả một môn Thanh Vân Môn các ngươi, liền mẹ nó… Nó rơi trên đầu ta, phải không?”


Người phụ nữ trung niên cảm thấy có chút sửng sốt… Sắc mặt cũng có chút cứng đờ, sau đó mới chậm rãi gật đầu: "Sư huynh Ngô Thao Thao kia của ngươi là người niệm tình xưa, cho dù lão Tưởng có tiền, hắn cũng sẽ không cần lão Tưởng ra một phân một sợi lông, biết được tình huống như vậy khẳng định liền đem công pháp đưa tặng.”


Trần Nặc cười cười: "Sư huynh ta là người lười biếng, tu đạo luôn vung tay quá trắn.


Sư tẩu ngày thường ứng phó mấy miệng ăn của cả môn, chắc hẳn cũng không dễ dàng gì.


Công việc đoán mệnh xem phong thủy ở vùng nông thôn này, kỳ thật cũng không kiếm được mấy đồng tiền.


Kỳ thật sư tẩu, ta biết ngươi không phải là người lãnh tâm, không cần cố ý lạnh lùng làm thịt dê béo như ta như vậy.


Ngươi không muốn làm ra bộ dáng người tốt bụng, thích nói lời lạnh nhạt với người khác… Ta thực sự hiểu.


Lúc trước sát niệm trong lòng ngươi quá nặng, sợ đả thương người, không dám tiếp cận người khác, chỉ có thể dùng mắt lạnh cùng lời nói không hay để đuổi người chung quanh đi.


Nhiều năm tháng trôi qua, liền biến thành một bộ mặt đối nhân xử thế như vậy.


Trường hợp này ở trong tâm lý học, được gọi là nhân cách tự bảo vệ.


Nhưng kỳ thật hiện tại ngươi đã không còn mầm họa sát niệm, đã không cần như thế.


Đôi khi, phát ra một chút thiện chí, thực ra cũng rất tốt, không cần phải uổng công làm kẻ ác.


Sau này… Sư tẩu, củi gạo trong cửa, ăn mặc của mấy đứa nhỏ, nếu thiếu tiền, cứ gọi điện thoại đến thành Kim Lăng cho ta là được rồi.”


Trên mặt của người phụ nữ trung niên cứng đờ, sau đó, từ từ chậm rãi, khóe miệng lộ ra một tia ý cười có chút cứng ngắc.


Trần Nặc duỗi thắt lưng: "Chuyện này cứ như vậy làm đi, ta sẽ không nói với lão Tưởng cùng Ngô Thao Thao.


Số tiền này ngươi có thể cất riêng, đừng để Ngô Thao Thao gây họa.”


Trần Nặc suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lại có một chút băn khoăn: "Đúng rồi, ta thấy Thần Điêu Đại Hiệp, bên trong Tây Độc Âu Dương Phong, nghịch luyện chân khí, khiến cho mỗi khi đi đường đều là đứng ngược mà đi, hai chân hướng lên trời, hai tay bò trên mặt đất!


Sư nương ta luyện chân khí nghịch hành như ngươi, không phải cũng như vậy chứ?”


Người phụ nữ trung niên chậm rãi lắc đầu: "Sẽ không…"


Lúc này Trần Nặc mới yên tâm, cười khoát tay áo: "Được rồi, vậy ta đi ra ngoài trước, lão Tưởng còn đang phiền lòng ở đó, ta đi khuyên nhủ hắn.”


Mắt thấy Trần Nặc đã ra khỏi cửa…


Người phụ nữ trung niên mới chậm rãi thở ra một hơi: "… Vậy sao?”


Chương 1323

Bình Luận (0)
Comment