Chương 1353
Ngươi Quá Yếu (2)
Phanh!
Bóng dáng của Trần Nặc bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung, trong quá trình cấp tốc rơi xuống, hắn đã nhanh chóng điều chỉnh tư thế, vững vàng đứng trên mặt đất.
Hiệu ứng tiêu cực sau khi truyền tống vẫn có một chút, Trần Nặc hít sâu một hơi, nhanh chóng bài trừ và đè nén loại cảm giác vô lực cùng mất khống chế thân thể sau khi truyền tống.
Hơn nữa ý thức cùng thân thể cũng thoáng có một chút cảm giác không đồng bộ.
Nhưng…
So với thời điểm dùng kỹ năng truyền tống lúc trước, đã tốt hơn rất nhiều!
Đây là nhờ sau khi Trần Nặc đi tới Thanh Vân Môn một chuyến, cùng sư nương Tống Xảo Vân, dùng lực lượng cấp bậc Chưởng Khống Giả “uy chiêu" vô số lần, có được bước đột phá!
Thế giới trong mắt hắn, đã khác với trước đây!
Nếu như nói, thế giới này là một bức tranh, bầu trời rộng lớn cùng vạn vật trên thế gian, đều chỉ là nội dung được bôi lên trong bức tranh.
Mà Trần Nặc lúc trước, là một bộ phận trong bức tranh, thế giới mà hắn có thể nhìn thấy, đều chỉ là nội dung trong bức tranh.
Nhưng sau khi lĩnh ngộ một tầng lực lượng kia, mơ hồ, hắn đã có thể thấy được bản chất của thế giới này.
Hắn có thể nhìn thấy “bức tranh" của bản thân!
Không gian tồn tại trên thế giới này giống như một cuộn giấy vẽ.
Mà Trần Nặc bây giờ, có thể thấy được… Tờ giấy này!
Mà sau khi nhìn thấy tờ giấy này, thực ra phản ứng đầu tiên của Trần Nặc cũng không phải là thán phục bản chất của thế giới này hay là cảm ngộ ra không gian gì đó…
Mà là…
Hắn bỗng nhiên cảm thấy mình đại khái đã hiểu được, vì sao Sid có thể cường đại như vậy!
Không tính lần đầu tiên quyết chiến với Sid, lần ở thế giới di tích Nam Mỹ đó, Sid còn không cường đại như vậy.
Nhưng sau trận đại chiến ở thành Kim Lăng, Sid dùng sức một mình, hoàn toàn đánh bại bốn đại lão Chưởng Khống Giả là Trần Nặc, Lộc Tế Tế, Thái Dương Chi Tử, cộng thêm Lôi Điện Tướng Quân, , hơn nữa trong trạng thái cơ hồ không tổn hao gì, dễ dàng đem tứ đại cường giả đè trên mặt đất ma sát.
Chính là dựa vào cái loại năng lực khống chế xuất thần nhập hóa đối với không gian này.
Sid nắm giữ loại năng lực này, cho dù đối mặt với nhiều cường giả vây công, cho dù là gom thêm mười tám Chưởng Khống Giả, hắn cũng đều là vô địch.
Mà bây giờ, khi Trần Nặc bắt đầu có thể “nhìn" được một chút “bức tranh", hắn bỗng nhiên hiểu được chỗ cường đại của Sid, cùng với việc vì sao hắn có thể cường đại như vậy.
Đương nhiên, Trần Nặc còn xa mới tới được trình độ này của Sid, cái loại trình độ năng lực tiện tay khống chế không gian, tùy ý đùa bỡn.
Nhưng ít nhất khi phát động kỹ năng “truyền tống", không còn giống như lúc mới đạt được kỹ năng, mỗi lần sử dụng qua, đều giống như vứt bỏ nửa mạng.
"A? Hắn ta đã học được cách sử dụng nó rồi sao?”
Sid ngồi trước TV, bỗng nhiên nhíu mày trực tiếp đứng lên, sau khi đi tới cửa sổ, mới quay đầu lại nhìn thoáng qua Fox đang nằm trên sô pha ăn khoai tây chiên.
"Nếu ngươi cứ tiếp tục lười biếng như vậy, sẽ trở thành một cô gái béo ú đó."
"Ta là người có năng lực, trao đổi chất nhanh hơn người bình thường, chút nhiệt lượng này chỉ cần ta hơi nhúc nhích một chút liền tiêu hao hết." Fox không quan tâm.
"Ừm, cái kia… Ta sẽ ra ngoài.”
Fox lập tức buông khoai tây chiên trong tay xuống, cau mày nhìn Sid.
"Yên tâm, không phải rời đi, chỉ là… Có chút việc cần ra ngoài nhìn xem, ta sẽ sớm trở lại.”
Nói xong, Sid đi tới sờ sờ đầu Fox, sau đó…
Thuận tay còn rút một lát khoai tây chiên từ hộp khoai tây chiên trong tay cô gái, ném vào miệng nhai hai cái, sau đó cau mày.
"Thật không hiểu, loại vật này có cái gì ngon, một chút cũng không ngọt."
Hưu!
Sau khi Trần Nặc rơi xuống đất, thân thể nhanh chóng bật ra trước, di chuyển ngang ra hơn mười mét!
Mà ngay tại địa phương hắn vốn nên rơi xuống đất, một đạo hàn mang liền xuất hiện trong không khí, chém xuống!
Trên mặt đất nhất thời lưu lại một dấu vết bị chém nát!
Trần Nặc đứng vững thân thể, lập tức nhanh chóng phóng thích ra vô số niệm lực từ phía sau và phía trước người mình, híp mắt vặn người nhìn chỗ nào đó.
Ngay tại chỗ mình rơi xuống đất, trong không khí bị xé ra một khe nứt, Kami Souchirou chậm rãi từ bên trong bước ra.
"Lần trước gặp ngươi, ngươi còn chưa có thể nắm giữ năng lực không gian mạnh như vậy." Kami Souchirou lắc đầu.
"Lần trước ta cũng có thể truyền tống không gian."
"Không, bộ dáng ngươi dùng truyền tống không gian lúc trước, vụng về giống như là một bà lão mắc chứng Parkinson nhưng cứ luôn muốn khiêu chiến thử thách ở trên đài cao mười mét nhảy xuống nước, hơn nữa còn muốn thực hiện loại động tác có độ khó cao như xoay người ba vòng trên không trung."
Kami Souchirou bĩu môi: “Cái loại bộ dáng què quặt này, căn bản chưa nói đến 'nắm giữ', mà là tựa như có người cưỡng ép nhét kỹ năng này vào trong đầu ngươi, nhưng ngươi chỉ biết khi cần thì nhấn nút kỹ năng, chính ngươi hoàn toàn không rõ cũng không hiểu đạo lý trong đó.”
Ừm, nói cũng không sai, ẩn dụ này cũng rất chuẩn xác, trong lòng Trần Nặc tiếp nhận câu châm chọc này.
"Ta không nghĩ tới thời gian ngắn ngủi như vậy, ngươi cư nhiên đã tiến bộ nhanh như vậy."
"Ta cũng không nghĩ tới, đang nói chuyện vui vẻ, ngươi cư nhiên có thể làm ra loại chuyện đánh lén này." Trần Nặc nhíu mày nói: “Ngươi chính là Bạch Tuộc Quái Vật a, sẽ không có một chút kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của cường giả sao.”
"Đó đều là tình cảm và cảm xúc nhàm chán mà thôi." Kami Souchirou khoát tay: “Muốn đạt được mục đích, phải dùng hết thủ đoạn có thể dùng, đây mới là bản chất.
Chú ý cái gì mà kiêu ngạo hay tôn nghiêm cường giả chứ, rõ ràng dùng ba phần khí lực liền có thể làm được chuyện, hết lần này tới lần khác phải dùng bảy tám phần.
Đây là cảm xúc lãng mạn hư cấu của các nhà văn nhân loại của ngươi.”