Chương 1363
Quá Cường Đại (3)
"Ta không tin, ngươi sẽ lỗ mãng gọi điện thoại tìm Bạch Tuộc Quái Vật đề nghị giao dịch.
Ta cũng không tin, ngươi không đoán ra được, lúc ngươi nguy hiểm ta tất nhiên sẽ xuất hiện.
Ngươi đã sớm biết ngươi trọng yếu như thế nào đối với ta, ta cũng vẫn biểu hiện ra thái độ, là hy vọng ngươi sống thật tốt…
Cho nên, thực tế ngươi đã sớm xác định ta nhất định sẽ xuất hiện ở chỗ này, sẽ không trơ mắt nhìn ngươi chết, không phải sao?”
Nói xong, ngữ khí Sid càng thêm lạnh lùng: “Nói cách khác… Lần này ngươi cố ý tự mình tìm một con Bạch Tuộc để trực tiếp giao dịch.
Thậm chí, ta cảm thấy có thể ngươi đã đoán ra từ lâu, rằng lần này ngươi có thể phải đối mặt trực tiếp với Bạch Tuộc?
Ngươi cố tình liên hệ trực tiếp với Bạch Tuộc, sau đó chấp nhận rủi ro lớn như vậy … Đồng thời ngươi lại rất xác định ta nhất định sẽ xuất hiện bảo vệ ngươi ở thời khắc mấu chốt.
Ngươi… Muốn ép ta hiện thân, muốn nhìn ta đối mặt với Bạch Tuộc Quái Vật, muốn loại tình huống này phát sinh?”
Trần Nặc không nói lời nào nữa.
Một lát sau, hắn mới bất đắc dĩ hít sâu một hơi: “Sid, ngươi cũng không thể nói là ta giả ngu a…
Đôi lúc ngươi có thể giả vờ ngớ ngẩn một cách thích hợp hay không, ngươi vẫn luôn quen với việc dùng một câu nói toạc ra mọi thứ, như vậy sẽ khiến cho người khác rất lúng túng a.”
"Xem ra lại bị ta nói trúng." Sid cau mày.
Hắn thì thầm: “Tất cả những chuyện này đều là kế hoạch của ngươi… Vậy nên, … Có một điểm quan trọng ta không hiểu.”
"Ách?"
Ngươi sử dụng 'bạch tuộc khổng lồ' như một vỏ bọc để dẫn Bạch Tuộc ra ngoài.
Trong chuyện này có một vấn đề nói không thông được.
Bạch Tuộc Quái Vật sẽ đến, bởi vì nó rất rõ ràng, trên thế giới này có một bạch tuộc to như sân bóng… Hơn phân nữa đó chính là nó.
Vậy nên, nó sẽ đến, điều này là bình thường.
Còn ngươi thì sao?
Ngươi làm sao kết luận được, một khi ngươi liên lạc với đối phương, Bạch Tuộc Quái Vật thật sự sẽ đến?
Ngươi dám lên kế hoạch như vậy, vì kế hoạch này được xây dựng trên tiền đề ngươi nắm rõ được.
Mà tiền đề này chính là, ngươi biết chắc chắn rằng bản thể của Bạch Tuộc ở gần Nam Cực! Vậy nên, một khi ngươi nói với Bạch Tuộc, ngươi tìm thấy một con bạch tuộc khổng lồ, Bạch Tuộc sẽ liên tưởng đến chính mình. Sau đó chạy đến Nam Cực!
Trần Nặc, làm sao ngươi biết?”
Kiếp trước ta nhìn thấy, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy cảnh ngươi làm thịt nó.
Trong lòng Trần Nặc chửi bới.
Mắt thấy Trần Nặc không nói lời nào, Sid lại đột nhiên cười cười: “Được rồi, xem ra ngươi cũng có bí mật không muốn trả lời.”
"Thưc ra ta càng muốn hỏi ngươi một vấn đề." Trần Nặc bỗng nhiên chuyển giọng điệu: “Cũng không nói tới vương đạo hay không vương đạo gì đó, cũng mặc kệ rốt cuộc gã Bạch Tuộc kia có phải đang cố tỏ ra thần bí hay không.
Nhưng!
Sid, với thực lực của ngươi, hoàn toàn có thể mặc kệ những thứ này, vừa rồi ngươi hoàn toàn có thể đánh chết hắn tại chỗ.
Xử lý hắn rồi, cũng không cần phải suy đoán rốt cuộc là nhược điểm hay là thủ đoạn phản sát gì đó.
Đúng chứ?”
Biểu tình của Sid thoáng cái liền trở nên cổ quái.
Tên này nhìn chằm chằm Trần Nặc vài lần, bỗng nhiên cười nói: “Đánh nhau quá phiền toái, ta cũng đã đồng ý với một người bạn sẽ sớm trở về, cho nên…"
Trong lòng Trần Nặc bỗng nhiên khẽ động, đột nhiên sinh ra một ý niệm mà ngay cả chính hắn cũng có chút không thể tưởng tượng nổi.
Hắn nhìn Sid, thốt ra một câu: “Chờ một chút… Ngươi, không phải là không thể đánh bại nó đó chứ?!”
Sid vốn đã xoay người, tựa hồ chuẩn bị rời đi, sau khi nghe thấy những lời này của Trần Nặc, lại bỗng nhiên dừng bước.
Hắn quay đầu lại chính diện nói với Trần Nặc: “Thật ra cũng không phải là đánh không lại, chỉ là, nếu thật sự đánh nhau, không quá nắm chắc được thắng bại.”
“Không có khả năng!” Trần Nặc quả quyết lắc đầu!
Không quá nắm chắc?
Đừng đùa chứ!
Mình một chọi một, cũng có thể khiến cho gã Bạch Tuộc này bị thương!
Lần trước phía mình có bốn cường giả đỉnh cấp, lại đều bị ngươi đè trên mặt đất ma sát!
So sánh thực lực của Sid với Bạch Tuộc kia, trong lòng Trần Nặc hiểu rõ!
Hay là, thời điểm vừa rồi Bạch Tuộc Quái Vật động thủ với mình đã che dấu thực lực?
Không đúng! Không đời nào!
Cho dù đối phương đang làm trò, nhưng cũng không cần phải che dấu thực lực mới đúng, càng không cần phải đè thấp thực lực của mình đến trình độ này!
Cho dù có kéo dài thời gian, chờ Sid lộ diện, Bạch Tuộc Quái Vật cũng không cần phải khiến cho bản thân phải chật vật như vậy mới đúng.
Vì vậy, …
"Kỳ thật, Trần Nặc tiên sinh, có thể cho tới nay ngươi đã có chút hiểu lầm về thực lực của ta." Sid đột nhiên mỉm cười: “Có thể ngươi đã tưởng tượng ta quá cường đại."
Có điều, Sid cũng không nói nhiều, hắn để lại một nụ cười cổ quái, sau đó phá vỡ không gian, cứ như vậy mà rời đi.
Trần Nặc sững sờ tại chỗ, lẩm bẩm: “Tưởng tượng quá cường đại?”
Tưởng tượng quá cường đại?
Không phải là tưởng tượng!
Rõ ràng ta đã dùng mặt của mình để đón lấy nắm đấm của ngươi, tự mình trải nghiệm trực tiếp a!