Chương 1375
Không Thể Che Giấu (4)
Lộc Tế Tế đi vào cửa, trên gương mặt lạnh lùng kia, bỗng nhiên hiện lên một tia mờ mịt, đứng ở lối đi, nhìn phòng khách bên trong bài trí…
Bỗng nhiên, giữa hai hàng lông mày của Lộc Tế Tế có chút cổ quái, sau đó, yên lặng xoay người lại…
Kế tiếp, liền đến phiên Âu Tú Hoa trừng mắt!
Mắt thấy cô gái này đi vào cửa nhà mình…
Sau đó, lấy loại tư thái tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn nữa, tự mình kéo cửa tủ giày trên vách tường.
Sau đó, chính xác từ tầng thứ hai của tủ giày, lấy ra một đôi dép nữ màu be! !
Sau đó, thay dép, Lộc Tế Tế cứ như vậy mang vào.
Âu Tú Hoa…
Cô nhìn choáng váng! !
Tủ giày của nhà mình, cô gái biết rõ vậy sao?
Hơn nữa!
Đôi dép màu vàng be!
Lúc trước khi mình dọn nhà vào thì phát hiện trong nhà con trai có đôi dép của phụ nữ, lúc ấy liền tò mò hỏi thử, trong nhà lấy đâu ra dép nữ.
Lúc ấy con trai cũng hàm hồ nói là tùy tiện mua, để trong nhà để có khách đến sử dụng.
Âu Tú Hoa cứ như vậy mà sửng sốt, đối phương quay đầu trở lại trước mặt mình, đưa tay cầm thức ăn trong tay mình, sau đó quay đầu đi vào phòng bếp.
Âu Tú Hoa cả kinh, vội vàng đi theo.
Liền phát hiện, Lộc Tế Tế ở trong phòng bếp nhà mình, liền quen thuộc từ trong tủ lấy ra chậu rửa rau, đem thịt bò ném vào trong chậu, lại lây dao treo trên giá dao…
"A, cô gái! Ngươi là khách làm sao có thể để cho ngươi…"
Âu Tú Hoa vội vàng đi tới ngăn, sau khi ngăn lại, Lộc Tế Tế mở to hai mắt, tò mò nhìn Âu Tú Hoa.
Đột nhiên, cô nói chuyện.
Tuy thanh âm còn có chút mơ hồ không rõ, nhưng cũng may Âu Tú Hoa đã nghe rõ.
Những gì người ta nói là:
"Ngươi… Ngươi không cho ta làm sao?”
"Ách?" Âu Tú Hoa sửng sốt, vội vàng nói: "Đừng đừng, cô gái, ngươi nghỉ ngơi, đi nghỉ ngơi, nào có đạo lý để khách nấu cơm, đi, đi nghỉ ngơi đi.”
Lộc Tế Tế nhíu mày, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ cái gì: "Nghỉ ngơi?”
“Đúng đúng, đi nghỉ ngơi!”
Lộc Tế Tế gật đầu, đặt thức ăn trong tay xuống, sau đó xoay người rời khỏi phòng bếp.
Trong lòng Âu Tú Hoa cổ quái, nhưng giờ phút này suy nghĩ: Cô gái này, có thể không giống như suy nghĩ lúc trước của mình, hẳn là người rất nhiệt tình, có thể chỉ là cổ quái một chút đi, hơn nữa mới vừa rồi… A! ! Này?!!!!
Âu Tú Hoa trợn mắt há hốc mồm, nhìn Lộc Tế Tế cư nhiên quay đầu đi vào phòng ngủ! !
Hơn nữa, còn vào phòng ngủ của con trai mình! !
Nào có đạo lý đến nhà người ta làm khách, không nói một tiếng liền trực tiếp vào phòng ngủ người ta?!
Âu Tú Hoa vội vàng đuổi theo, "Không phải, cô gái, đó là phòng của con trai ta…"
Một đường kêu một đường đuổi tới cửa phòng ngủ, chưa nói hết cả câu, miệng Âu Tú Hoa liền ngậm lại.
Lộc Tế Tế đã trực tiếp mở tủ quần áo phòng ngủ ra, từ bên trong lấy ra một bộ đồ ngủ mà Trần Nặc đặt ở bên trong.
Sau đó, cứ như vậy mà cởi áo khoác trên người mình ra, liền khoác áo ngủ lên người mình! !
Âu Tú Hoa thật sự có chút tức giận!
Tính tình có tốt đến đâu, cũng không thể nhịn được nữa!
Một người ngoài đến nhà làm khách, trực tiếp xông vào phòng ngủ của con trai mình, lục lọi tủ quần áo nhà người khác, mặc quần áo nhà người khác lên người mình?!
Không thể như vậy được!!
"Cô gái! Ngươi… Này! Ngươi đứng dậy! Đứng dậy!”
Mắt thấy Lộc Tế Tế lại đặt mông ngồi trên giường Trần Nặc.
Âu Tú Hoa vội vàng đi lên, túm lấy, sắc mặt giận dữ nói: "Ngươi là đang làm gì a!”
Lộc Tế Tế mở to hai mắt nhìn Âu Tú Hoa, nhíu mày nói: "… Nghỉ ngơi, ngươi bảo ta… Nghỉ ngơi đi.”
"Không! ! Cũng không thể chạy vào phòng ngủ! Không phải thế đâu!” Âu Tú Hoa hít sâu một hơi, ngữ khí cũng lạnh xuống: "Ngươi không suy nghĩ sao… Ngươi biết đây là nhà ai sao?!!!"
"Nhà ai?"
Lộc Tế Tế tựa như đang nói chuyện một mình, nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó, sắc mặt có chút mờ mịt.
Tuy nhiên, ngay sau đó, cô nhổ ra một từ trong miệng.
"Đây là… Nhà chồng ta."
Bùm bùm!
Đồ trong tay Âu Tú Hoa rơi xuống đất.
Bất ngờ quay đầu nhìn Ngư Nãi Đường đứng ngoài cửa.
Sắc mặt của Ngư Nãi Đường quẫn bách, lấy tay dùng sức che trán.
Trong lòng Âu Tú Hoa trở nên hỗn loạn, bỗng nhiên hiện lên mấy ý niệm trong đầu!
Dép!
Quen thuộc phòng bếp!
Còn nữa, tủ quần áo trong phòng ngủ của Trần Nặc, cô tiện tay tìm được đồ ngủ ở nhà!
Và…
Không đúng!!
Âu Tú Hoa sống trên đời mấy chục năm, ngay tại giờ này khắc này, chỉ số thông minh bỗng nhiên tăng vọt lên tới đỉnh điểm.
Quay đầu vọt tới trước mặt Ngư Nãi Đường, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, nhìn chằm chằm Ngư Nãi Đường: "Ngươi… Biết con trai ta!"
"Ách… có quen."
Âu Tú Hoa hít sâu một hơi, bỗng nhiên liền nhìn đứa nhỏ Trần Nhất Nhất trong ngực Ngư Nãi Đường: "…"
Sau đó quay đầu nhìn Lộc Tế Tế đã tự nhiên dựa vào trên giường: "Cô ấy… Cũng biết con trai ta sao?"
“… Có quen biết."
"Mẹ của đứa bé là ai!" Âu Tú Hoa bỗng nhiên cảm thấy giọng nói của mình có chút khô khốc.
“… Là em gái ta mới được sinh ra." Ánh mắt Ngư Nãi Đường né tránh.
"Em gái ngươi vừa mới được sinh! Ngươi nói đó là em gái ngươi?"
"Ách… Thực ra thì, con bé cũng không phải là em gái ta, là con của sư phụ ta. Vậy nên, có thể xem là em gái ta." Thanh âm của Ngư Nãi Đường càng ngày càng thấp.
Trong lòng Âu Tú Hoa hiện lên một đạo linh quang, quay đầu nhìn Lộc Tế Tế trên giường, lại nhìn đứa bé trong ngực Ngư Nha Đường.
Cuối cùng, cô chịu đựng cảm giác hai chân nhũn ra, run giọng nói: "Đứa bé… Họ gì! !”
"… Trần."
Bùm bùm, Âu Tú Hoa ngồi sụp trên mặt đất.