Chương 1377
Hiện Trường Nhận Người Thân Quy Mô Lớn (2)
Trần Cẩu đương nhiên không biết trong nhà ở thành Kim Lăng, đang diễn một màn kịch nhận người thân "thảm thiết".
Giờ phút này, Trần Nặc còn đang cân nhắc chuyện của Davarich thân mến.
Tung tích của Varnel, tuy rằng Trần Nặc rất quan tâm, nhưng không cần lo lắng.
Độ đáng tin của Sid khá tốt. Nếu hắn đã nói Varnel chưa chết, vậy khẳng định còn chưa chết.
Chẳng qua tên này bắt Varnel đi làm chuyện gì, nếu chính Sid không chịu nói, Trần Nặc cũng không hỏi ra được. Mà Sid tiến hành quấy nhiễu tinh thần lực, khiến cho mình trước không hỏi ra được, hành động này, Trần Nặc nghĩ tới nghĩ lui, ngược lại ngược lại yên tâm vài phần.
Cách làm của tên này cuối cùng cũng tương đối ôn hòa. Nếu hắn thật sự muốn gây bất lợi cho Varnel, cũng không cần dùng phương thức khéo léo như vậy với mình.
Kami Souchirou nói chuyện vẫn rất là uy tín. Chiều hôm sau, Trần Nặc nhận được một cuộc gọi điện thoại.
Satoshi Saijo đã được thả về.
Không có bất kỳ sự giám thị nào, không có bất kỳ ám toán nào, thẳng thắn thả người.
Satoshi Saijo lập tức gọi điện thoại trở về.
Trần Nặc nhận được điện thoại là từ Nivel và Lý Dĩnh Uyển gọi tới.
Sau khi Trần Nặc nhận điện thoại, suy nghĩ một chút, dứt khoát nói rõ ràng cho hai cô: "Để cô ấy trực tiếp trở về Kim Lăng đi, không cần đi vòng quanh Tokyo, cũng không cần lo lắng bị theo dõi.”
Thực ra Kami Souchirou rất hiểu rõ về tình huống của mình, nếu đã chọn thì thả người, cũng không cần phải phái người đi theo dõi Satoshi Saijo nữa.
Được rồi, thực ra khi Trần Nặc tiếp xúc, cho dù là Sid, hay là Kami Souchirou.
Hai hạt giống này tuy rằng rất cao thâm khó lường, thích trốn ở phía sau màn hành động. Nhưng ít nhất đến hiện tại, đã hứa cái gì thì vẫn luôn giữ đúng lời hứa.
Chuyện lần này coi như đã chấm dứt —— về phần hai hạt giống lại tiếp tục trốn ở phía sau màn làm mưa làm gió… Cái này còn phải chờ đến khi thấy chiêu thì tiếp chiêu.
Bằng không còn có thể làm gì nữa chứ?
Đánh cũng đánh không lại.
Ít nhất Trần Nặc có thể xác định chính là, cục diện hiện tại đang ở trong một loại cân bằng vi diệu.
Sid cần mình, Bạch Tuộc sợ Sid, sẽ không làm bất cứ chuyện gì.
Mèo xám… Quên đi, nó là một tên phế vật, không cần phải tính vào.
Ngược lại… Hạt giống đối thủ cạnh tranh thứ tư, Trần Nặc Tư nghĩ tới nghĩ lui, không chừng tên này mới là điểm đột phá.
Lộc Tế Tế trong nhà cũng là người được chọn của hạt giống kia! Cho nên, Trần Nặc cảm thấy, sớm muộn gì mình cũng sẽ gặp mặt người kia.
Một ngày sau cuộc gặp ở Nam Cực, cuối cùng Trần Nặc đã trở về Kim Lăng, Trung Quốc.
Việc đầu tiên khi đến Kim Lăng là liên lạc với gia đình trước.
Có điều làm cho Trần Nặc có chút bất an chính là, hai ngày nay, cứ luôn cảm thấy thời điểm liên lạc về nhà, có chút kỳ quái a.
Phía bên Ngư Nãi Đường, mỗi lần nói chuyện đều là ấp a ấp úng, cảm giác ngữ khí có chút né tránh, có điều vẫn xác định được an toàn trong nhà, không có nguy hiểm gì, Trần Nặc cũng tạm thời không để ý nghĩ nhiều.
Mà liên lạc về nhà cũng có một chút kỳ lạ như vậy —— Lần này Trần Nặc đi xa cũng là nói rõ ràng với Âu Tú Hoa trong nhà, tìm cớ đi công tác bàn chuyện làm ăn. Không cần quan tâm Âu Tú Hoa có tin hay không, dù sao Trần Nặc đã nói như vậy, hơn nữa, hắn cũng cam đoan bản thân sẽ không mất liên lạc, mỗi ngày ít nhất đều sẽ gọi điện thoại trở về.
Hai ngày vừa mới ra khỏi cửa, lúc liên lạc với gia đình, Âu Tú Hoa còn mang theo ba phần lo lắng ba phần quan tâm, cẩn thận dặn dò con trai mình ở bên ngoài phải chú ý an toàn, cẩn thận thân thể các loại…
Nhưng bắt đầu từ ngày hôm trước…
Lúc gọi điện thoại cho Âu Tú Hoa, giọng điệu Âu Tú Hoa rõ ràng có chút quá mức bình tĩnh.
Sau khi Trần Nặc báo bình an, vị mẫu thân đại nhân này chỉ đơn giản "Ừ" hai tiếng, sau đó liền bảo hắn tranh thủ làm xong chuyện rồi về nhà, lại… Không nói thêm gì khác nữa.
Được rồi, trong lòng còn đang suy nghĩ về Sid, Trần Nặc cũng không để ý nghĩ nhiều.
Ở nhà không gặp nguy hiểm, liền không coi trọng.
Và rồi…
Trần Nặc đã về nhà.
Buổi chiều trở về Kim Lăng, lúc về đến nhà là vừa qua hơn ba giờ.
Trần Nặc một đường đi vào tiểu khu lên lầu, đầu tiên là len lén đi tới cừa nhà đối diện.
Mở cửa ra, không có ai trong nhà.
Nhíu mày suy nghĩ một chút, ừm, giờ này… Phỏng chừng Ngư Nãi Đường đã dẫn Lộc Tế Tế đi ra ngoài hít thở không khí, không chừng lại đi dạo quanh núi.
Được rồi, dù sao hôm nay cũng đã gọi điện thoại, tiểu nha đầu Ngư Nãi Đường kia nói không có việc gì.
Cũng không lo lắng.
Trần Nặc suy nghĩ một chút, dứt khoát về nhà trước đi.
Vậy là, quay lại và mở cửa nhà riêng của mình.
Hôm qua mới hỏi qua, hôm nay Âu Tú Hoa làm chiều, còn phải đi đón Tiểu Diệp Tử tan học.
Trần Nặc tính toán, về nhà thay quần áo trước, sau đó đi học đón em gái.
Mới vừa đẩy cửa phòng ra, Trần Nặc bỗng nhiên nhíu mày.
Không vì cái gì khác, cảm ứng siêu cấp của năng lực tinh thần này, luôn cảm thấy trong nhà có chút không đúng.
Trong khí tức, tựa hồ có chút mơ hồ…
Cảm giác sửng sốt, theo bản năng đi vào phòng khách, chỉ là hai tay đã nhẹ nhàng siết chặt, tinh thần lực cảm ứng nhanh chóng mở ra…
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt Trần Nặc trợn tròn!
Cửa phòng ngủ bên trong chậm rãi đẩy ra.
Một bóng người mà mình quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa, cứ như vậy chậm rì rì đi ra.
Thân thể thướt tha được bọc trong một bộ đồ ngủ không thể đơn giản hơn, nhưng cũng không che giấu được đường cong quyến rũ. Tóc như rong biển tùy ý cột lên, lại hết lần này tới lần khác mang theo vài phần hương vị lười biếng kiều mị.
Gương mặt diễm lệ nở rộ như hải đường, cứ như vậy lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt chăm chú…
Sau đó, nhẹ nhàng, đôi môi khẽ động, chậm rãi nói một câu.
"Chồng… À…?"
Trần Nặc: "??"
Hai chân mềm nhũn, Diêm La đưa tay vịn tường!
Không, không!
Chờ đã!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lão tử lại xuyên không trọng sinh trở về?!