Chương 1380
Mẹ Trần Giáo Dục Con (3)
Dùng sức thở ra một hơi, đè nén lửa giận, Âu Tú Hoa đầu tê là ôm đứa nhỏ vào trong phòng.
Liền thấy Lộc Tế Tế lẳng lặng đứng trước cửa sổ phòng bên trong, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nghe tiếng cũng chỉ quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên người đứa nhỏ một vòng, sóng mắt mới ôn nhu một chút.
"Ta thay tã giấy cho đứa bé." Âu Tú Hoa thở dài.
Nói xong, liền từ trong túi rút ra một cái, một tay nắm lấy, luống cuống tay chân đem đứa bé đặt trên giường.
Thay tã cho trẻ em…
Trần Nặc khi còn bé, Âu Tú Hoa cũng từng phụ trách.
Tiểu Diệp Tử lúc còn bé, cũng do Âu Tú Hoa phụ trách.
Tiểu Diệp Tử tuổi không lớn, cũng chỉ qua vài năm, cũng may phần tay nghề này còn chưa quên sạch.
Hai ngày nay, vừa mới bắt đầu Âu Tú Hoa còn có chút loạn, có điều qua hai ngày, cũng liền tìm về được độ thuần thục ngày trước.
Lúc này ra tay rất nhanh nhẹn, Lộc Tế Tế ở bên cạnh vốn đang thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, lại bị động tĩnh phía bên này hấp dẫn, quay đầu lại dùng ánh mắt tò mò nhìn.
"Ngươi… Ngươi có muốn tự mình thử không?"
Âu Tú Hoa chủ động mở miệng.
Hai ngày nay thật ra cô đã nhiều lần chủ động tìm Lộc Tế Tế nói chuyện cẩn thân, nhưng mỗi lần Lộc Tế Tế đều phản ứng lạnh lùng, không lên tiếng.
Trong lòng Âu Tú Hoa cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Nếu đổi lại là người có tính tình nóng nảy, chỉ sợ sẽ không chịu được, ngược lại còn ghi hận với tràng diện này.
Có điều tâm tính Âu Tú Hoa vốn hiền lành, tính tình dịu dàng, lại là một người biết nhường nhìn —— chuyện này, lại nói nghiêm túc, đều là nhà họ Trần đã bạc đãi và ủy khuất cô gái người ta.
Một cô gái lại vô danh vô phận đi theo con trai ngươi, đứa nhỏ cũng đều sinh, ngay cả cha mẹ cũng không cho gặp, nuôi ở bên ngoài…
Ai mà không tức giận được chứ?
Hơn nữa, Ngư Nãi Đường cũng nói vài lời —— cũng không dám nói rằng sư phụ nhà mình mất trí nhớ hoặc là điên rồi…
Càng không dám nói Lộc Tế Tế còn có thể hút khí huyết sinh linh…
Ừm, chỉ nói, Lộc Tế Tế bởi vì chuyện này, sau khi sinh con bị kích thích một chút, tinh thần có chút không tốt, có chút tự kỷ.
Âu Tú Hoa vừa nghe xong, đối với thái độ lãnh đạm của Lộc Tế Tế chẳng những không để ý, ngược lại càng thêm áy náy.
Thiên sai vạn sai, đều là do tên hỗn đản con trai mình tạo nghiệt a!
Huống chi, Âu Tú Hoa cũng thấy rõ, thái độ lãnh đạm của Lộc Tế Tế kia, cũng không phải nhằm vào mình —— cho dù đối mặt với Ngư Nãi Đường, cũng đều lãnh đạm.
Cho nên, Ngư Nãi Đường nói "Bị kích thích, có chút tự kỷ" này, Âu Tú Hoa ngược lại thật sự tin tưởng.
Giờ phút này, mắt thấy Lộc Tế Tế có hứng thú với việc thay tã cho đứa nhỏ, Âu Tú Hoa nhất thời lấy lại tinh thần, kêu Lộc Tế Tế đi tới nhìn kỹ, sau đó bản thân cố ý làm chậm động tác, từng chút từng chút làm mẫu…
Thực ra cũng không phát hiện, ở phía sau, đứa con trai hỗn đản kia của mình, đã nằm sấp ở cửa nhìn trộm.
Âu Tú Hoa không phát hiện Trần Nặc phía sau, nhưng lại phát hiện ánh mắt của Lộc Tế Tế bỗng nhiên bị phân tâm, nhìn sau lưng mình, lúc này mới quay đầu lại, thấy Trần Nặc đang ở đó cười, liền quát: "Ngươi…"
Trần Nặc đã chủ động đi vào, lại vòng qua Âu Tú Hoa, đi lên liền ôm Trần Nhất Nhất lên, ôm vào trong ngực.
Âu Tú Hoa vốn đã giơ tay lên muốn đánh người, Trần Nặc lại ôm đứa nhỏ vội vàng bật ra: "Đừng đừng, ôm đứa nhỏ đâu!"
"…"
Trần Nặc ho khan một tiếng, thấp giọng nói: "Cái kia… Nếu không, chúng ta ăn tối trước? Ăn cơm xong rồi nói sau được chứ?"
Âu Tú Hoa lạnh lùng nói: "Chúng ta đã ăn qua ở bên ngoài."
Nói xong, đi tới ôm đứa nhỏ đi từ trong tay Trần Nặc, còn thấp giọng nói: "Không biết bé trẻ em mà còn bế lung tung! Đứa bé còn nhỏ cổ mềm, tay cần phải đặt phía sau đầu nâng một chút!"
Nói xong, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trần Nặc, lại nhìn Lộc Tế Tế: "Các ngươi đều đi ra, ta có chuyện muốn nói."
Âu Tú Hoa đứng ở đó, Trần Nặc đành phải đi theo, vừa quay đầu lại, lại phát hiện Lộc Tế Tế tựa hồ không nghe hiểu, thất thần đang đứng ở đó, suy nghĩ một chút liền đi qua, muốn đưa tay kéo.
Lộc Tế Tế nhướng mày, trực tiếp né tránh tay Trần Nặc.
Động tác này lại bị Âu Tú Hoa nhìn thấy, trong lòng không khỏi co rút.
Không được a, không hạ quyết tâm độc ác, ủy khuất trong lòng cô gái này, sợ không hóa giải được a.
Trong phòng khách, Trần Nặc muốn giả vờ xào rau cũng được, làm việc cũng thế, Âu Tú Hoa ngược lại định tâm, diễn trò theo hắn.
Mặc cho hắn bận trước bận sau, Âu phu nhân chỉ ôm đứa nhỏ ngồi trên sô pha lạnh nhạt nhìn.
Thức ăn lên bàn, Trần Nặc cố ý bày biên ra, có điều dù sao Tiểu Diệp Tử cũng đã ăn no trở về, tuy rằng anh trai nhiệt tình mời, cũng không ăn nổi hai miếng.