Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1398 - Chương 1398 Ta Đến Tìm Ngươi (2)

Chương 1398

Ta Đến Tìm Ngươi (2)


"… Thanh Hoa Bắc Đại?" Lưu công nhân thăm dò hỏi một câu.


"…" Trần Nặc nhìn hắn một cái, lắc đầu: "Không thái quá như vậy, trường địa phương."


"Ngươi có quan tâm đến chất lượng của bằng tốt nghiệp không?"


"Không quan tâm, có thể vào ở hai năm là được."


Lưu Ngang gật gật đầu, bỗng nhiên cười nói: "Nếu ngươi đã không quan tâm đến chuyên ngành, cũng không quan tâm chất lượng của văn bằng, vậy sao ngươi còn phải học lại ở trường chúng ta? Ngươi cứ đi đến văn phòng huyện xã báo danh thi tuyển sinh đại học dành cho người lớn là được.


Có điều cho dù thi đậu đại học dành cho người lớn, vào đại học, ngươi cũng sẽ vào học viện giáo dục người lớn của trường đại học… Còn về chất lượng văn bằng thì chắc ngươi cũng biết, nhiều công ty lớn đều nhìn vào nó."


Trần Nặc cười: "Ý tưởng này cũng ổn đấy! Ngươi có quen biết ai sao?"


Nói hai ba câu, chuyện này liền để cho Lưu công nhân thu xếp. Dù sao tốt xấu gì cũng lăn lộn trong giới giáo dục vài năm, hiện tại cũng là chủ nhiệm giáo vụ của ngôi trường cải cách, đương nhiên phải quen biết một ít bạn bè trong giới, tìm một nơi giúp Trần Nặc đăng ký thi đại học dành cho người lớn, thật sự là không thể đơn giản hơn, lại không tốn tiền, chỉ cần chạy vặt đưa gửi tài liệu.


"Tài liệu và hồ sơ của ngươi…Cái này, ngươi cũng không cần chuẩn bị, ngươi chính là học sinh của trường chúng ta, trường tư liệu của ngươi đều có sẵn, ta sao chép một bộ bản sao, chuyện này ta an bài ổn thỏa cho ngươi được." Lưu công nhân xua tay.


Làm xong việc, Trần Nặc liền dựa vào sô pha trong phòng làm việc của Lưu Ngang, hút một điếu thuốc, cười nói: "Lão Lưu, gần đây còn đến quán bar chơi sao?"


"Không đi!" Sắc mặt của Lưu Ngang đầu tiên là co rút, ánh mắt lơ đảng hướng ra cửa, thấp giọng nói: "Chuyện đó ngươi cũng đừng nói ở trường học a!"


Dừng một chút, Lưu công nhân mới cười nói: "Cái kia, em gái ta có giới thiệu cho ta một đồng nghiệp của cô ấy, gần đây có gặp mặt hai lần, làm người cũng khá tốt, công chức chính quyền khu phố, gia đình cũng đều là người của địa phương. Tính cách cũng rất dịu dàng nên ta định thử quen trước xem sao."


Trần Nặc vui vẻ nói: "Lão Lưu, ngươi cuối cùng cũng đến trạm rồi."


"Ai nha, chỉ là mới quen, mới quen mà thôi." Tuy trong miệng lão Lưu nói như vậy, thật ra trong ánh mắt đuôi lông mày tràn đầy ý cười, hiển nhiên vẫn rất thích rất hài lòng đối với đối tượng hiện tại.


"Tìm cơ hội cùng nhau ăn một bữa cơm, cho ta gặp thử xem, ta xem Lưu đại tẩu tương lai là như thế nào."


Không nói đến việc mình được làm chủ nhiệm đều là nhờ lúc trước có Trần Nặc hỗ trợ.


Chỉ xét tới dự án xe điện phúc lợi kia, liền đủ khiến cho lão Lưu để lại không ít danh tiếng tốt đối với các giáo viên và nhân viên trong trường, lãnh đạo nhà trường cũng khen ngợi hắn làm việc không tệ, một xu cũng không chiếm, lại tạo phúc lợi cho mọi người rất phải chăng.


Cũng mơ hồ mang tới khái niệm "xã hội tư bản tài trợ giáo dục" đầy nhân văn.


Tuy nói lão Lưu không lấy tiền, sổ sách cũng sắp xếp cực kỳ cẩn thận, nhưng mà, kỳ thật cũng thu được không ít lễ vật như thuốc lá và rượu từ những người giàu lòng nhân ái trong nơi làm việc.


Lão Lưu không tham lam, lá gan cũng không lớn, bán được hai ngàn chiếc xe điện ra ngoài, một hạng mục lớn như vậy, cuối cùng bản thân cũng chỉ nhận mấy điếu thuốc hay mấy chai rượu, hoặc là có người mời lão Lưu vài bữa ăn.


Cũng coi như là liêm chính trong sạch.


Mấu chốt là, chuyện này lại không tốn của nhà trường hoặc của tập đoàn giáo dục một xu nào, còn tạo phúc lợi cho mọi người, ở trước mặt lãnh đạo, chính là điểm cộng a.


Lão Lưu bây giờ xem như đã hiểu, Trần Nặc là người có bản lĩnh.


Tại địa bàn trường trung học Số 8 này, cho dù chỉ là một chủ nhiệm nho nhỏ—— phàm là có lợi, có lão Tôn ở nơi này, Trần Nặc cũng sẽ không bớt đi chút quan tâm nào với trường Số 8, sự nghiệp bản thân cũng sẽ không quá tệ.


Trần Nặc cùng lão Lưu nói chuyện phiếm được một lúc, chạy tới bên cạnh lão Lưu, nhìn giao diện "Truyền Kỳ" trên máy tính mà hắn định thu lại, cười nói: "Lão Lưu a, bớt nhát gan một chút đi, loại trò chơi này không đập tiền thì sẽ chỉ luôn là người vô hình."


"Ta biết, ai, người chơi giao dịch riêng một thanh Đồ Long đao đều là… Con số này! Ta nghĩ ngày nào đó cũng lấy được một thanh, liền bán cho đại gia, cũng đủ để mua xe."


Nói chuyện phiếm xong, Trần Nặc suy nghĩ một chút: "Đúng rồi, qua hai ngày nữa có một người bạn của ta kết hôn, ngươi cũng đến chơi đi."


"A?" Lão Lưu sửng sốt.


"Ông chủ của đại lý xe, Ngô Lỗi, Lỗi ca, đầu trọc… A, hiện tại không còn là đầu trọc nữa."


"Ồ à, Lỗi tổng ah! Vậy thì phải đi! Chuyện phiếu giảm giá lúc trước, ta cũng từng nói chuyện với hắn, còn từng uống rượu với hắn ta."


"Ừm, người thân trong nhà Lỗi ca không nhiều lắm, vậy nên chúng ta đều đi dự hôn lễ của hắn, tạo náo nhiệt cho hôn lễ của hắn. Ngày mai ta bảo hắn đưa tới cho ngươi một phần thiệp mời."


"Không khách khí không khách khí, không cần đưa thiệp mời, trời lạnh như vậy chạy tới chạy lui cũng không dễ chịu gì, ngươi nói cho ta biết ngày giờ, hôm đó ta chuẩn bị."


Chương 1398

Bình Luận (0)
Comment