Chương 1411
Phá Nhà Thì Ai Mà Không Biết? (2)
Thân ảnh của hạt giống thứ tư lơ lửng giữa không trung, sắc mặt lại không chút lo lắng, híp mắt, ánh mắt bao phủ qua lại khu phố gần đó.
Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy bên cạnh một tòa nhà dân cư ở phía xa, tựa hồ có ánh đèn chớp động một chút!
Hạt giống thứ tư mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay bắn ra, đùng một tiếng, nhất thời tòa nhà kia đã bị lực lượng vô hình trực tiếp bắn ra một lỗ thủng thật lớn!
Tòa nhà trực tiếp bị xuyên thủng!
Sau đó, trong lúc tòa nhà bên kia sụp đổ, một thân ảnh đã phi thân nhảy xuống, sau khi rơi xuống đất, cấp tốc chạy trốn, liền dọc theo đường phố chạy đến phía xa!
Vài lần rơi xuống, lại rơi vào một công viên.
Thân ảnh của hạt giống thứ tư nhanh chóng bắn ra đuổi theo.
Mà ngay tại chỗ, dưới đống đổ nát của tòa nhà sụp đổ, Trần Nặc lại ló đầu ra, tim cũng đập thình thịch.
Hắn đè nén cảm giác cần oxy vì bị bụi bặm làm sặc, cố gắng duy trì hô hấp ngắn cùng tần số nhỏ, đè ép lực khống chế của Chưởng Khống Giả đối với thân thể tới cực điểm.
Trần Nặc chui ra khỏi đống đổ nát, lại từ một hướng khác chạy ra khỏi tiểu khu.
Hắn không có khả năng sử dụng năng lực, chạy như điên… Một khi người có năng lực sử dụng năng lực, sẽ bị tinh thần cảm ứng của đối phương phát hiện.
Hắn chỉ dùng sức mạnh vốn có của thân thể mình.
Rồi lại được một chiếc xe đạp từ bên đường tìm, nhanh chóng bẻ khóa xe, bước lên, một đường điên cuồng đạp xe ở trong bóng tối.
Mẹ kiếp! Sid, ngươi mau đến đây!
Lão tử đang gặp nguy hiểm!
Trần Nặc hiểu rất rõ, cưỡng ép đối đầu chính diện, hơn phân nửa bản thân không phải là đối thủ của một hạt giống.
Nhưng… Mình có thần hộ mệnh!
Thân là người được chọn của Sid, chẳng lẽ Sid có thể ngồi nhìn hy vọng tiến hóa của mình bị người khác tổn thương sao?
Cũng giống như lần trước mình gặp Kami Souchirou vậy! Trần Nặc tin tưởng, chỉ cần mình kéo dài thời gian, Sid nhất định có thể chạy tới!
Bên cạnh công viên, hạt giống thứ tư đứng trên mặt đất, sắc mặt bình tĩnh, trong tay cầm một cái áo khoác…
Phân thân dùng tinh thần lực phân chia ra?
Khóe miệng cười cười.
"Quả nhiên là một tên giảo hoạt."
Hạt giống thứ tư hít sâu một hơi, thúc dục năng lực cảm ứng tinh thần, nhất thời phạm vi bao phủ ý thức càng lúc càng lớn…
Rất nhanh, hắn liền bắt được một động tĩnh dị thường…
Nhưng…
Hả?
Ngươi thứ hai?
Chờ đã…
Ngươi thứ ba?
Người thứ tư… Thứ năm… Thứ sáu…
Trần Nặc không ngốc, hắn đạp xe chạy như điên, đồng thời đi ngang qua một đầu đường, liền cắt ra một cái tinh thần lực đi về một hướng khác nhau.
Dọc theo con đường đi qua năm ngã tư, liền phân ra năm tinh thần lực.
Dưới cảm ứng của hạt giống thứ tư, giống như trên bản đồ radar vốn trống rỗng, bỗng nhiên xuất hiện sáu mục tiêu đồng thời di động.
Hắn mỉm cười.
Trần Nặc đang cấp tốc đạp xe đạp, bỗng nhiên nghe được một thanh âm.
Thanh âm này không phải là dùng sóng âm truyền tới, mà là dụng ý niệm trực tiếp rơi vào trong lòng.
Hạt giống thứ tư dường như không vội vàng chút nào: "Ngươi làm chuyện này cũng vô nghĩa mà thôi. Nếu ta đã kéo được ngươi vào không gian sao chép này, ta không cho ngươi đi ra ngoài, ngươi liền không ra được. Trừ khi ngươi sẵn sàng trốn ở đây cho đến khi chết."
Trần Nặc cười lạnh trong lòng, vừa định trả lời, lại lập tức phản ứng lại.
Hay lắm, ngay sau khi ta trả lời, ngươi sẽ định vị được ta chứ gì.
Trong lòng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh, lại trực tiếp chặt đứt liên hệ của một phân thân tinh thần lực ở trong ý thức.
Vốn dĩ năm phân thân tinh thần lực được phân chia ra, một trong số đó bỗng nhiên cắt đứt liên lạc, tiêu tán tại chỗ.
Hạt giống thứ tư lại mỉm cười: "Cố đánh lạc hướng sao!"
Hắn ngược lại liền đi tới hướng cái chỗ biến mất kia.
"Nói ngươi ngốc ngươi thật đúng là ngốc." Trần Nặc một đường điên cuồng đạp, cảm giác được phương hướng mà hạt giống thứ tư rời đi, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, hắn đạp xe đến một ngã tư, phi thân xuống xe và nhảy vào một đường hầm.
Không phải là một đường hầm tàu điện ngầm …
Trần Nặc không phải không nghĩ tới việc tìm một đường hầm tàu điện ngầm ẩn náu.
Nhưng… Năm 2002, tàu điện ngầm ở Kim Lăng vẫn chưa được xây dựng, và đường hầm tàu điện ngầm đang được khai quật còn chưa được trải dài đến quận Giang Ninh.
Trần Nặc nhảy vào một đường hầm dưới lòng đất, cũng không sốt ruột đi ra ngoài, mà lại nhìn bản đồ đường đi trên cửa đường hầm, lấy điện thoại di động bất đèn flash lên, cẩn thận nhìn chằm chằm…
Vài phút sau, Trần Nặc chui ra khỏi đường hầm, ở dưới màn đêm, nhanh chóng phân ra hai phân thân, sau đó biến mất trong màn đêm.
Đây là một đợt trốn tìm kinh tâm động phách.
Phạm vi toàn bộ thành phố Kim Lăng!
Một người đuổi, một người trốn.
Cả hai bên đều có sức mạnh hủy diệt không hạn chế!
Khoảng một giờ sau đó.
Trần Nặc đã đứng ở rìa phân chia hành chính giữa khu Giang Ninh và một khu khác của Kim Lăng.
Nhanh chóng chạy vào một cửa hàng nhỏ ven đườngtừ trên kệ lấy một chai nước từ trên kệ vặn ra, uống hai ngụm.
Chạy trốn như điên cả một giờ, thật ra cũng có chút đói khát.
Trốn ở trong cửa hàng tối đen, thu liễm toàn bộ tinh thần lực, lại dựng thẳng lỗ tai, chỉ dựa vào thính lực lỗ tai, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.
Sau khi ăn thêm một miếng bánh mì, Trần Nặc thở ra một hơi, trong lòng càng thêm nghi hoặc…
Sid… Hắn không thể tìm thấy được mình sao?
Hay là, trong không gian phục chế này, ngoại giới không cảm ứng được?
Cũng không đúng a…
Nếu như là Sid, cho dù hắn không cảm ứng được, cũng sẽ nhận ra được mình gặp chuyện không may.
Không cảm ứng được, chính là có vấn đề!
Sid không ngu ngốc!
Nhận thấy có vấn đề, hắn nhất định sẽ tìm tới mới đúng.