Chương 1426
Không Gian Sai Tầng (2)
Rầm!
Bốn bóng người xuất hiện từ giữa không trung, sau đó rơi trên mặt đất, nhất thời đều bị ngã đến thất điên bát đảo.
Trần Nặc giãy dụa một chút, nhanh chóng buông ba em gái bên cạnh ra, xoay người nhảy dựng lên.
May mắn…
Điểm truyền tống không gian không quá sai lệch.
Chỉ cách mặt đất 5-6 mét.
Nếu là cao hơn nữa, hiện tại mình nhất định sẽ bị thương.
Trần Nặc vừa xoay người nhảy dựng lên, Satoshi Saijo ở bên cạnh đã là người đầu tiên phát động công kích!
Satoshi Saijo đâm đầu vào người Trần Nặc, nâng khuỷu tay đụng vào cằm Trần Nặc!
Trần Nặc nghiêng đầu tránh thoát một kích này, nhưng Lý Dĩnh Uyển ở bên cạnh đã một chân đá quét ngang tới! Trần Nặc dựng thẳng cánh tay chắn một chút, một cước này quét qua cánh tay Trần Nặc, Lý Dĩnh Uyển lại kêu lên một tiếng, cắn răng lui về phía sau.
Nivel đã trực tiếp dùng kỹ thuật nhu thuật đầy tiêu chuẩn của Brazil, khóa hai chân Trần Nặc, sau đó muốn quật ngã hắn xuống.
Trần Nặc thừa dịp lật nghiêng một cái, một tay chống trên mặt đất, thân thể nhảy ra!
Mắt thấy ba em gái sóng vai mà chiến đấu, đang muốn công kích lần nữa, Trần Nặc vội vàng lui ra vài bước: "Chờ một chút!"
Sắc mặt của ba em gái lạnh lùng, Trần Nặc còn muốn nói cái gì, Lý Dĩnh Uyển đã rút ra một khẩu súng, liền không chút do dự bóp cò với Trần Nặc!
Đoàn!
Trần Nặc chợt lóe người, từng hạt đạn cọ xát lỗ tai hắn bay qua!
Mẹ nó! Năm đó lão tử huấn luyện các ngươi quá tử tế đúng không!
Trần Nặc mắng to trong lòng.
Chỉ muốn nói gì, trên bầu trời bắt đầu nổ ra tiếng sấm sét!
Mẹ kiếp, đuổi theo quá nhanh!
Trần Nặc không kịp giải thích với ba em gái, hét lớn một tiếng: "Đi theo ta!"
Xoay người xông vào trong động của tòa nhà dân cư bên cạnh.
Lý Dĩnh Uyển còn muốn nổ súng, lại bị Satoshi Saijo đè xuống họng súng, thấp giọng nói: "Đi theo hắn trước! Hình như hắn không có thù địch với chúng ta!"
Nivel cũng nhìn phong vân lôi động trên bầu trời, mơ hồ, bóng dáng hạt giống thứ tư bắt đầu hiện lên: "Đi nhanh! Gã đó đang đuổi theo!"
Ba em gái lập tức chạy theo vào trong động.
Đây là phía bắc của thành Kim Lăng, bên ngoài một khu phố cổ gọi là Cổ Giang Môn.
Chiến dịch Vượt sông năm đó, chính là đổ bộ ở chỗ này, hiện giờ ở một ngã tư trong khu phố cổ này, còn có một cái bia kỷ niệm vượt sông.
Mà trong lịch sử trước đây, hiệp ước Kim Lăng khiến Trung Quốc chịu nhiều khuất nhục trong lịch sử, cũng được ký kết ở đây.
Mà nơi này, đối với Trần Nặc mà nói, còn có một ý nghĩa đặc thù.
Hắn lớn lên ở đây.
Không phải Trần Nặc ở trường Số 8, mà là Trần Diêm La đời trước.
Nơi này, tại thành Kim Lăng, mới "nhà" chân chính của hắn.
Đời này Trần Nặc sống lại, dựa theo phân loại tiểu thuyết văn học trên mạng, có thể xem là hồn xuyên đi.
Sau khi hắn trở về, hắn đã từng đến đây một lần.
Tìm được nhà của mình, nhưng rất tiếc, nơi này đã không còn dấu vết của mình.
Lúc hắn tới nơi này, phát hiện ngồi nhà đời trước của mình, đã có người lạ cư trú.
Mọi thứ xung quanh đều không thay đổi, mà thế giới này, chỉ thiếu một người duy nhất chính là "Trần Diêm La".
Ở kiếp trước, cha mẹ hắn, người nhà hắn, mọi thứ đều tồn tại.
Thời điểm lần đầu tiên tới nơi này, lúc Trần Nặc rời đi, hắn đã mua một gói thuốc lá ở cửa hàng dưới lầu —— Ngọc Khê hàng giả.
Một hơi xông lên tầng năm của tòa nhà dân cư.
Tầng này có ba hộ gia đình ở, Trần Nặc trực tiếp đi tới cửa nhà bên trái, biển số cửa hiển thị: 504.
Dễ dàng vặn khóa cửa đi vào cửa…
Trần Nặc bỗng nhiên ngây ngẩn cả người…
Trong một khu chung cư kiểu cũ, lối vào là một không gian nhỏ dùng làm phòng khách, đây không phải là phòng khách tiêu chuẩn, chỉ vừa đủ một chiếc bàn ăn và phải kê sát vào tường.
àn nhà là một tấm thảm nhựa kiểu cũ có in hoa văn hoa sen. Các bức tường được lát gạch trắng kiểu cũ, phong cách tiêu chuẩn của những năm 90.
Một cuốn lịch được treo trên tường.
Phía bên cạnh của cuốn lịch, đóng đinh một khung ảnh.
Trong khung ảnh, một thanh niên da trắng mỉm cười trước ống kính, làm động tác chữ "V" rất có cảm giác thời đại.
Bức ảnh được chụp trong sở thú, đằng sau thiếu niên là một con hổ lớn bị nhốt trong lồng.
Mà trong ảnh, còn có bạn học cùng lớp của thiếu niên ở xung quanh, trong đó còn có người không cẩn thận dính vào ảnh, lộ ra nửa khuôn mặt —— Trần Nặc thậm chí có thể nhớ rõ tên của bạn học này.
Đứng trong phòng khách nhỏ này, có thể nhìn thấy nhà bếp bên trái, nhà bếp được bao phủ bởi gạch trắng, còn có một tủ kiểu cũ.
Tủ lạnh loại một cửa, là thương hiệu "Hương Tuyết Hải" đã biến khỏi thị trường.
Trên đầu là quạt trần.
Trần Nặc đi qua phòng khách, hai bên là hai phòng ngủ phân biệt hướng nam bắc.
Trên cửa phòng ngủ bên trái treo một tấm áp phích người nổi tiếng, Lưu Thiên Vương lúc này còn giữ được vẻ đẹp trai…
"Không đúng, không đúng… Cái này không đúng… Rõ ràng ta đã ở đây… Trước đây nó không như thế này!"
Trần Nặc đứng đó, lẩm bẩm.
Quả thật không đúng! !
Ngày đầu tiên mình trọng sinh trở về, Trần Nặc đã tới nơi này!
Lúc ấy người mở cửa chính là một gã mập mạp xa lạ, trong tay còn cầm một tô mì.
Trần Nặc xác định, ở kiếp này, trên thế giới này, căn phòng đã từng là nhà của mình này, đã có người khác ở.
Lúc ấy tuy rằng hắn không vào cửa, nhưng lúc đứng ở cửa, đã nhìn thoàng qua bài trí bên trong, tất cả đều là trang trí mà mình chưa từng gặp qua!
Nhưng hết lần này tới lần khác…
Giờ phút này, lần nữatới nơi này, mở cửa, đi vào, nhìn thấy tất cả…
Thảm trải, gạch men, đồ nội thất, khung hình, áp phích …
Tất cả mọi thứ đang chứng minh một hiện thực với Trần Nặc:
Đây là nhà của hắn! !
Đây, chính là nhà của hắn! !
Đây, chính là căn nhà của hắn! !