Chương 1443
Ta Là Ai? (4)
Ánh mắt Lý Dĩnh Uyển biến đổi, thu hồi dao găm lại, sắc mặt cổ quái nhìn Lỗi ca, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười: "Đừng dừng, nói tiếp đi."
"Tiếp… Nói tiếp? Nói gì?! Cô bé này, ngươi phát điên à! Thả ta ra! ! Còn nữa, làm thế nào mà ngươi lại ở đây!! Mẹ kiếp! Ngươi đã làm gì Trương Lâm Sinh?!" Lỗi ca tràn đầy nghi hoặc trừng mắt nhìn tiểu nha đầu trước mắt này.
"Nặc gia mà ngươi nói, chính là Trần Nặc đúng không? Ngươi biết hắn ta sao? Hơn nữa… Ngươi cũng biết ta à?"
"Ách?"
Lỗi ca ngây dại.
Cái này mẹ nó… Tình hình chuyển thành thế nào vậy?!
Lý Dĩnh Uyển hít sâu một hơi, cầm lấy súng, họng súng hướng về phía đầu Lỗi ca.
Lỗi ca nhất thời hít sâu một hơi!
Khẩu súng này… Nhìn như thể… Không phải là giả, đúng không?!
"Ta hỏi, ngươi trả lời."
"Ngươi… Không phải Lý Dĩnh Uyển?" Lỗi ca nhất thời tê dại!
"Bây giờ, trả lời câu hỏi của ta. Câu hỏi đầu tiên: Ta là ai?"
Biểu tình giờ phút này của Lỗi ca đầy sự hoài nghi nhân sinh!
Ngươi là ai?
Ngươi là Lý Dĩnh Uyển a!
Nhưng ngươi lại hỏi như vậy…
Lão tử ngược lại càng ngày càng không biết ngươi là ai a! !
A!
Khóa an toàn trên súng đã được mở ra.
Lỗi ca nhất thời không dám do dự, lập tức lớn tiếng trả lời: "Ngươi là Lý Dĩnh Uyển! Tiểu nha đầu tới từ Nam Hàn! Cả ngày như cái đuôi nhỏ xoay loạn phía sau mông Nặc gia! Ta đã từng gặp anh hơn 100 lần rồi! Mỗi lần ngươi nhìn thấy ta đều khách khí gọi ta là Lỗi ca!
À, đúng rồi! Còn nữa!!"
"Còn có cái gì nữa?"
"Cái kia…" Lỗi ca do dự một chút, chậm lại ngữ khí: "… Nha đầu, có chuyện từ từ nói, đừng đánh đánh giết giết động đao động súng có được không?
Ngươi… Ngươi…
Ngươi còn học qua khẩu lệnh với ta!"
"Khẩu lệnh?"
"Đúng vậy! Ngươi quên rồi sao? Lỗi ca ta đã từng dạy ngươi đó!
Cái đó, cái đó… Luộc hột vịt lộn, luộc lộn hột vịt lạc, ăn lộn hột vịt lạc, luộc lại hột vịt lộn lại lộn hột vịt lạc…"
Lý Dĩnh Uyển choáng váng!!!
Cái này mẹ nó là cái quái gì vậy?!
Là tai ta có vấn đề hay hắn ta có vấn đề?!
Thủ hạ dưới trướng Diêm La tung hoành thế giới ngầm hơn mười năm, sát thần tiếng tăm lừng lẫy, Đom Đóm… Choáng váng!
Hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng, Lý Dĩnh Uyển cắn răng nói: "Những chữ các ngươi để lại, có ý gì?
Kả Khả… Là ai?"
"Khả Khả?" Lỗi ca vẻ mặt như gặp quỷ: "Khả Khả chính là Tôn…"
Còn chưa nói xong, trong lòng Lỗi ca bỗng nhiên khẽ động.
Không đúng!
Người mà em gái này ghét nhất hình như chính là Tôn Khả Khả, người không đối phó được nhất chính là Tôn Khả Khả.
Bình thường tiểu thư Nam Hàn này đều gọi Tôn Khả Khả như thế nào nhỉ?
À, đúng rồi!
"Khả Khả chính là… Chính là Tôn mập mạp a!" Lỗi ca trả lời.
"Tôn mập mạp?"
"Đúng vậy! Chính là Tôn mập mạp." Tuy rằng hai tay của Lỗi ca bị trói ngược, vẫn cố gắng thẳng lưng, làm ra động tác ưỡn ngực đối với hắn mà nói có chút hơi khó, liên tục ưỡn hai cái, sau đó: "Chỉ có cái này, cái này a, Tôn mập mạp a."
Lý Dĩnh Uyển như là hiểu ra: "Là con gái? Mối quan hệ của cô ấy với Trần Nặc là gì?"
"Ừm… Bạn gái của Nặc gia."
"…"
Im lặng!
Sự im lặng kéo dài năm giây.
Sau đó…
"A xiba! ! ! ! ! !" (Câu mắng chửi của người Hàn)
Lý Dĩnh Uyển giận dữ, bỗng nhiên, lửa giận trong ngực bành trướng, gầm nhẹ một tiếng, bay lên một cước đá qua, cửa hàng rào sắt của tiểu khu bên cạnh bị một cước của cô đá ngã xuống! !
"Còn ta thì sao! Mối quan hệ của ta với Trần Nặc là gì?!"
"Ngươi…" Lỗi ca nuốt chửng nước bọt: "Ta nghe nói cách đây không lâu, ngươi vừa mới cùng Nặc gia kết bái…"
Kết bái anh em… ?!!
"A xiba!!!!!!" Lý Dĩnh Uyển lại lần nữa nổi giận!
Lỗi ca bỗng nhiên có chút hiểu rõ!
Có phải đêm nay nha đầu này bị đả kích, thất tâm điên rồi sao?
Mẹ kiếp, không được không được! Cô đừng có phát điên rồi làm ra chuyện ngu ngốc đáng sợ gì a! Trong tay còn đang cầm con dao và khẩu súng a!
Không được không được, phải cho giúp cô ta bớt giận.
Lỗi ca vội vàng sinh trí, vội vàng an ủi nói: "Nha đầu! Đừng đừng, không đáng không đáng! Ta biết ngươi ghét Tôn Khả Khả… Nhưng cuối cùng không phải Tôn Khả Khả cũng xuống dốc đó sao?
Lại nói tiếp, cô ấy cũng không có được Nặc gia a.
Nặc gia không phải cuối cùng cũng tìm người phụ nữ khác làm vợ, còn sinh con gái sao.
Tất cả mọi người đều giống nhau, ngươi cũng đừng tức giận Tôn Khả Khả nữa."
"…"
Bỗng nhiên thân thể Lý Dĩnh Uyển liền hoàn toàn cứng đờ.
"Hắt hơi!!"
Trần Nặc dùng sức xoa xoa mũi.
Satoshi Saijo quay đầu lại nhìn Trần Nặc một cái: "Boss?"
"Không có việc gì, có thể trong nhà cũ có nhiều bụi qua." Trần Nặc thuận miệng nói.
Satoshi Saijo nhẹ nhàng kéo cửa phòng ra một khe hở, sau đó nhìn xuống: "Ta đi xuống!"
Trần Nặc suy nghĩ một chút, sau đó nhanh chóng ném dây thừng cho Satoshi Saijo.
Satoshi Saijo ném sợi dây thừng ra khỏi cửa phòng, theo sợi dây thừng trèo xuống.
Một lát sau, sợi dây thừng bị dùng sức lắc lư, sau đó Trần Nặc bắt đầu thu hồi dây thừng, kéo Satoshi Saijo trở về.
Sau khi Satoshi Saijo trở về, vừa vào cửa liền lập tức đóng cửa phòng lại, sau đó thân thể co lại thành một đoàn.
Trần Nặc đi qua, đắp một cái chăn lên người cô.
Thân thể Satoshi Saijo run rẩy, thở hổn hển vài hơi, mới bình tĩnh lại.
"Thế nào rồi? Dưới đó là nơi nào?"
"Rất lạnh! Khắp nơi đều là một mảnh tuyết trắng xóa…"
Satoshi Saijo hồi sức lại, nghi hoặc nhìn Trần Nặc: "Boss, ngươi đưa chúng ta đến nơi nào?"
Trần Nặc suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Hẳn là… Nam Cực!"