Chương 1447
Ký Ức Hai Năm Đó (2)
Có nhiều lúc, ngươi sẽ rời đi để xử lý những công việc cá nhân của ngươi, hoặc là một vài việc ma người muốn tự mình làm, lúc đó người cũng sẽ không cho chúng ta biết.
Nhưng ngươi lại thường nói với Fox."
Satoshi Saijo nói đến đây, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì: "Có điều, sau này ngươi làm cái gì, bình thường ngươi đều sẽ nói cho Ngư Nãi Đường, Fox đã từng oán giận, ngươi càng ngày càng tín nhiệm Đâu Trâu.
Nhưng… Năm 2007, Ngư Nãi Đường còn chưa gia nhập vào tổ chức của chúng ta, cho nên, cho dù ngươi đi làm cái gì hoặc nói cho ai, cũng chỉ nói cho Fox."
Trần Nặc cười khổ: "Nhưng Fox… Lại không tới nơi này."
Trần Nặc suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Như vậy… Ngươi còn nhớ gì khác liên quan tới ta trong năm 2007 không?"
Satoshi Saijo không lập tức trả lời, hơn nữa còn rất nghiêm túc hồi tưởng một lát.
Sau đó, biểu hiện của cô có chút trở nên phức tạp hơn.
"BOSS, sau năm 2007, thật ra chúng ta đều rất bất mãn, cảm thấy ngươi… Đã thay đổi!"
"Thay đổi?"
"Đúng, ngươi thay đổi."
"Thay đổi chỗ nào?"
Satoshi Saijo đón ánh mắt của Trần Nặc, có chút rối rắm: "Chuyện này, lúc sau chúng ta từng phát sinh một lần cãi vã, sau khi những người chúng ta đi theo ngươi, đó là lần duy nhất mà chúng ta tỏ vẻ bất mãn với việc của ngươi.
Nhưng lần đó thái độ của ngươi rất kiên quyết, sau đó mấy người chúng ta liền dứt khoát nhất trí với nhau, về chuyện kia, chúng ta sẽ không bao giờ nhắc tới trước mặt ngươi nữa."
Trong lòng Trần Nặc trầm xuống, hắn cười khổ: "Không có việc gì, bây giờ ngươi có thể nói."
"Về… chuyện của ngươi và người phụ nữ đó. "Satoshi Saijo hít sâu một hơi, nói ra một cái tên: "Tinh Không Nữ Hoàng, Lộc Tế Tế."
"Cho nên, Trần Nặc và Lộc Tế Tế ở chung với nhau? Hơn nữa, còn có một đứa con gái?"
Sắc mặt của Lý Dĩnh Uyển bình tĩnh nhìn Trương Lâm Sinh cùng Lỗi ca.
Trương Lâm Sinh lần nữa bị trói lại, ngồi bên cạnh Lỗi ca.
Chỉ là sắc mặt Hạo Nam ca âm trầm, mà vẻ mặt của Lỗi ca thì cổ quái nhìn Lý Dĩnh Uyển: "Không phải… Lý Dĩnh Uyển, chẳng lẽ ngươi cũng mất trí nhớ?"
"Lỗi ca, đừng nói nữa. Ta cảm thấy cô ta căn bản không phải Lý Dĩnh Uyển!" Trương Lâm Sinh lạnh lùng nói.
"Không phải Lý Dĩnh Uyển? Vậy cô ta là ai?!" Vẻ mặt của Lỗi ca như gặp quỷ.
Trương Lâm Sinh lắc đầu: "Ngươi còn nhớ rõ sao… Lúc trước Trần Nặc đã từng mất trí nhớ một đoạn thời gian, thật giống như biến thành một người khác sao?"
Da đầu Lỗi ca nhất thời tê dại!
Chuyện đó, làm sao hắn có thể không nhớ rõ!
Lão tử còn giả mạo cha của Nặc gia! !
Tuy rằng đến cuối cùng chuyện kia kết thúc bằng việc Nặc gia khôi phục trí nhớ.
Thế nhưng Lỗi ca không nói ra miệng nhưng trong lòng lại hiểu được… Trần Nặc giống như bị quỷ bám thân vậy.
Đoạt Xá!?
Lý Dĩnh Uyển căn bản không quan tâm đến nghi hoặc của hai người, chỉ tiếp tục truy vấn: "Như vậy, Lộc Tế Tế kia đâu? Có phải hiện tại cũng cùng Trần Nặc ở Kim Lăng hay không?"
Mắt thấy Trương Lâm Sinh cùng Lỗi ca đều không nói lời nào, thế nhưng từ biểu tình phán đoán ra…
Trong ánh mắt Lý Dĩnh Uyển bỗng nhiên xuất hiện sự phẫn nộ!
Cô hung hăng đâm dao găm trong tay vào vách tường, sau đó gầm nhẹ một tiếng, nhảy dựng lên, cầm dao găm chém loạn xạ về phía vách tường, phát tiết một trận.
Trong miệng còn phẫn nộ mắng: "Đồ ngốc! Ngu ngốc!! Chẳng lẽ một lần còn chưa đủ, còn muốn vì người phụ nữ kia thương tâm một lần nữa!!!!"
"Hãy cho ta biết đã có chuyện gì xảy ra sau năm 2007." Trần Nặc ngồi ở trên ghế, thần sắc tựa hồ rất thong dong.
"Ừ?"
"Không có việc gì, ngươi cứ nói ra đi."
Ánh mắt Satoshi Saijo có chút phức tạp, thấp giọng bắt đầu kể lể…
"Vào cuối năm 2007, ngươi đột nhiên triệu tập chúng ta.
Lúc đó ta vẫn còn ở Tokyo, ngươi cũng biết đấy, ta hiếm khi rời khỏi Nhật Bản. Nhưng lần đó, ngươi đột nhiên triệu tập tất cả mọi người, ta nghĩ có thể có chuyện gì đó quan trọng xảy ra hoặc ngươi muốn tuyên bố gì đó, cho nên ta liền đi gặp ngươi.
Lần đó, ta, và tất cả chúng ta đã tụ tập trên chiếc du thuyền của ngươi.
Tình trạng của ngươi rất xấu, cực kỳ xấu.
Cả người ngươi trông vô cùng kỳ lạ…
Nói như thế nào nhỉ, thực lực của ngươi bỗng nhiên lại trở nên cường đại hơn một chút.
Lúc gặp chúng ta, ngươi thoạt nhìn rất có tinh thần, thậm chí tinh thần cảm ứng có thể bao phủ cả một vùng biển, chúng ta đều cảm giác rõ ràng được năng lực của BOSS trở nên cường đại hơn.
Nhưng không biết tại sao, tất cả chúng ta đều có một cảm giác kỳ lạ, nói thế nào nhỉ… Trông ngươi giống như rất cường đại, ngươi ăn mặc rất sạch sẽ, tóc tại được chải gọn gàng, ngươi thậm chí còn cạo râu.
Nhưng… Chúng ta vẫn cảm thấy được, trên người của ngươi có một cỗ hương vị tiều tụy nói không nên lời.
Tất cả chúng ta đều là những người đã trải qua vô số sinh tử.
Chúng ta cũng từng trò chuyện riêng với nhau, đều cảm thấy, trong mắt BOSS, hình như không còn thần thái như trước nữa.
Ngươi trở nên trầm lặng, thậm chí thường thất thần trong lúc nói chuyện với chúng ta.
Ngươi vẫn luôn nói bản thân áp chế lực lượng của mình, ngươi còn chưa thích nghi tốt với tốc độ tinh thần lực tăng cường của ngươi.
Ngươi còn nói, ngươi phải hiểu rõ được tình huống của mình, lại tổng kết ra một bộ biện pháp có thể tăng cao lực lượng, về sau còn có thể dạy cho chúng ta…
Nhưng những gì mà ngươi nói, chúng ta thực sự không phải rất quan tâm.
Ngươi thậm chí còn chủ động uống rượu với chúng ta.
Ngươi cũng biết mà, trước lần đó hơn một năm trước, đã từng phát sinh một lần, Lý Dĩnh Uyển kia thừa dịp ngươi say rượu, nửa đêm bò lên giường của ngươi, kết quả thiếu chút nữa âm mưu của cô thực hiện được.
Sau đó, ngươi không bao giờ uống rượu với chúng ta nữa.
Vậy nên, lần đó, khi ngươi đề nghị uống rượu, tất cả chúng ta đều ngạc nhiên.
Nhưng rất nhanh, ngươi liền tuyên bố một chuyện, chuyện này, lập tức khiến cho chúng ta trong nháy mắt bùng nổ."