Chương 1450
Ta Nên Được Pháp Luật Bảo Vệ Mới Đúng (1)
Lỗi ca cùng Trương Lâm Sinh bị trói không biết bao lâu —— bị trói, không có cách nào nhìn thời gian, trong phòng vừa tối vừa đen.
Rốt cục, khi dưới lầu ngoài cửa sổ xuất hiện một cột sáng, cầu thang chấn động mấy lần, Lý Dĩnh Uyển ngồi ở đó yên lặng vận khí mới bỗng nhiên đứng lên, đi tới trước cửa sổ.
Sau khi mở cửa sổ, phất tay ra bên ngoài.
Một lát sau, có người lên lầu và gõ cửa bên ngoài hành lang.
Lý Dĩnh Uyển mở cửa phòng ra, nhìn Nivel đứng ở bên ngoài.
Trên người Chim Ruồi đã thay đổi một thân trang bị, rõ ràng là quần áo bảo hộ mà cảnh sát dùng, bên hông còn có dùi cui.
Em gái tóc vàng buộc tóc lên, sau khi đi vào, bất ngờ nhìn thoáng qua Lỗi ca và Trương Lâm Sinh bị trói trên mặt đất.
"Đây là?"
Lý Dĩnh Uyển mặt âm trầm: "Đi ra ngoài rồi nói."
Nivel gật gật đầu, sau khi đi theo Lý Dĩnh Uyển ra khỏi phòng, ở hành lang, hai em gái trao đổi.
Trong phòng, Trương Lâm Sinh ở trên mặt đất đá vào Lỗi ca.
"Ừ?" Lỗi ca mơ mơ màng màng mở to mắt —— thật ra là mệt mỏi.
Từ lúc bị kéo tới không gian này một cách không hiểu được tới giờ, đã qua hơn ba mươi tiếng đống hồ, hơn nữa trước đó vẫn luôn đi bộ tìm kiếm, leo trèo các kiểu, thật ra Lỗi ca đã rất mệt mỏi.
Năng lực tự chữa bệnh giúp cho thể lực của hắn khôi phục tăng cường, nhưng mà… Tinh thần lại không có cách nào khôi phục nhanh như vậy.
Sau hơn ba mươi giờ chịu đựng, sau khi Lỗi ca bị trói ở chỗ này, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, thậm chí còn nằm mơ.
"Lỗi ca, tỉnh, tỉnh!"
"… Này." Lỗi ca mở mắt ra, nhìn bốn phía, vẫn là căn phòng hắc ám này, trong lòng không khỏi có chút chua xót.
Mẹ nó, trong vừa gặp Hiểu Quyên ở trong mộng, còn tưởng rằng những gì mà mình trải qua trong đêm nay đều chỉ là gặp ác mộng, còn mơ thấy bản thân đang ở trong tiệc cưới mời rượu…
Mẹ nó, liền tỉnh rồi.
Giãy dụa ưỡn thắt lưng, Lỗi ca nhìn trong phòng một chút, thấp giọng nói: "Cô bé Nam Hàn họ Lý kia đâu?"
Chuyện xảy ra cho tới bây giờ, cũng không gọi cô là Lý Dĩnh Uyển nữa. Trương Lâm Sinh đều khẳng định rằng không phải Lý Dĩnh Uyễn, mà Lỗi ca mặc kệ có tin hay không —— sự thật rằng cô nàng này đối xử với mình cực kỳ không khách khí, vậy cũng không thể coi là người một nhà nữa.
"Ra ngoài rồi, cô ta có bạn đồng hành, chính là người mà buổi tối chúng ta đã gặp qua, trước kia lúc Trần Nặc gặp chuyện không may, chúng ta cũng từng gặp qua, là em gái người nước ngoài kia."
"Ừm, gọi gì Ni. . gì đó?" Lỗi ca cố gắng nhớ lại.
"Tên là Nivel, hình như là cái tên này."
"Đúng đúng đúng." Trương Lâm Sinh gật đầu.
Lỗi ca thở dài: "Ngươi nói chuyện này là sao? Không hiểu sao chúng ta lại bị lôi tới thế giới kỳ quái này.
Hơn nữa, Lý Dĩnh Uyển kia hình như cũng không phải là Lý Dĩnh Uyển.
Còn cô gái nước ngoài kia thì sao? Cô ta cũng không phải là cô ta, phải không?"
Trương Lâm Sinh lắc đầu: "Còn chưa nói chuyện thử, đợi lát nữa xem thử tình huống ra sao."
Mới nói xong, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Người đầu tiên đi vào cũng không phải Là Lý Dĩnh Uyển, mà là Nivel.
Lý Dĩnh Uyển thì sắc mặt lạnh lùng đi theo phía sau.
Chim Ruồi cầm trong tay đèn pin mà cảnh sát hay dùng, cột sáng chiếu lên mặt Trương Lâm Sinh cùng Lỗi ca, đi tới trước mặt bọn họ rồi ngồi xổm xuống.
Cẩn thận đánh giá một phen, trên mặt Nivel lộ ra một nụ mỉm cười hiền lành.
Cô trực tiếp rút ra một thanh quân đao Thụy Sĩ, vài phát đã cắt đứt sợi dây thừng trên cổ tay Lỗi ca và Trương Lâm Sinh.
"Thật sự có lỗi, cô ấy…" Nivel tiện tay chỉ về phía sau Lý Dĩnh Uyển: "Tâm trạng của cô ấy có chút mất không chế, bởi vì vừa mới biết được một tin làm cho cô ấy cực kỳ phẫn nộ, cho nên có khả năng không áp chế tốt cảm xúc, giận chó đánh mèo lên người các ngươi, mới trói các ngươi lại thế này.
Các ngươi đều là bạn của Trần Nặc, ta thay mặt Lý Dĩnh Uyển xin lỗi các ngươi vì hành vi bất lịch sự trước đó!"
Sắc mặt của Trương Lâm Sinh và Lỗi ca đều có chút nghi hoặc, nhưng cuối cùng đã được cởi trói, ngược lại coi như không tệ. Chỉ là không hẹn mà cùng đứng dậy lui về phía sau hai bước, cảnh giác nhìn hai cô gái này.
Nivel suy nghĩ một chút, từ trong một cái túi xách mang theo trên người, lấy ra nước khoáng còn có một khối bánh mì đưa tới.
Lại nhìn Trương Lâm Sinh, thấy quần áo rách nát trên người Trương Lâm Sinh, còn có một ít vết trầy xước và vết bầm tím trên mu bàn tay vì đánh nhau Lý Dĩnh Uyển lúc trước, suy nghĩ một chút, lại lấy ra một lọ thuốc trị thương.
Trương Lâm Sinh do dự một chút, đưa tay tiếp nhận, nhìn Nivel mở hai tay ra, làm ra một thủ thế vô hại, chậm rãi lui về phía sau.
Trương Lâm Sinh rốt cục gật gật đầu, hắn không dùng thuốc trị thương, mà nhét vào trong túi, lại chia nước khoáng cùng bánh mì cho Lỗi ca và cùng nhau ăn uống.
"Hiện tại, chúng ta có thể nói tán gẫu một chút chứ?" Nivel chờ hai người ăn được một nửa, mới mở miệng.
"Có thể." Lỗi ca trả lời, lại nhìn Nivel: "Có điều, trước tiên phải trả lời vấn đề của chúng ta… Hai người là ai?"
"Chúng ta…"