Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1458 - Chương 1458 Rất Có Đạo Lý (4)

Chương 1458

Rất Có Đạo Lý (4)


Tứ tiểu thư bị thương không nhẹ, Quách Cường đỡ vợ mình vào phòng ngồi trên sô pha trước, sau đó nhìn thoáng qua trong phòng, nhìn thấy Tiểu Vũ cô nương núp phía sau bàn trà, thân thiện gật gật đầu.


Chu Đại Chí đã thu hồi dao phay và đi lên hỗ trợ.


Dáng người Tứ tiểu thư, một mình liền ngồi đầy ghế sô pha đôi, lúc ngồi xuống, trong miệng còn thở hổn hển.


"Thế nào rồi?" Quách Cường đầu đầy mồ hôi nhìn Tứ tiểu thư.


"Không có việc gì, chỉ là không sử dụng được quá nhiều khí lực." Thanh âm của Tứ tiểu thư có chút vô lực.


Chu Đại Chí đứng bên cạnh đã cầm lấy nước trên bàn rồi đưa qua, Quách Cường cũng không khách khí, nhận lấy rồi tự mình uống hai ngụm, sau đó hỏi: "Có băng gạc gì đó không? Ta muốn thay thuốc cho vợ ta."


"Có!" Chu Đại Chí lập tức lật bộ dụng cụ sơ cứu đặt dưới bàn trà ra —— đây là hắn tìm được ở hiệu thuốc.


Quách Cường thở phào nhẹ nhõm, thấy trên bàn còn có một hộp thuốc, ánh mắt sáng ngời, cầm lấy nhìn một chút, liền xé hai viên đưa cho Tứ tiểu thư: "Thuốc chống viêm!"


Tứ tiểu thư tiếp nhận liền nuốt xuống —— hành động thống khoái này, nhất thời làm cho Chu Đại Chí sinh ra vài phần hảo cảm.


Lúc này Quách Cường mới thở phào nhẹ nhõm, một mặt mở bộ dụng cụ cấp cứu, một mặt hỏi Chu Đại Chí: "Nơi này không còn ai khác sao?"


"Không còn." Chu Đại Chí lắc đầu: "Chỉ có ta và bạn gái của ta."


Sắc mặt Quách Cường âm trầm xuống: "Mẹ nó… Chuyện này là gì vậy? Chúng ta tìm gần một ngày, toàn bộ thành Kim Lăng mẹ nó giống như quỷ thành, chút hơi người cũng không tìm được."


Ánh mắt Chu Đại Chí sáng lên: "Ngươi cũng vậy sao?"


"Ừm, ta… Bắt đầu từ ngươi trước đi, làm thế nào mà ngươi có thể ở đây?"


"Ta không biết a." Chu Đại Chí lắc đầu: "Ta mẹ nó cũng đang phiền não a, nháy mắt một cái, mọi người đều biến mất."


"…"


Quách Cường có chút trầm mặc, sắc mặt cũng càng cổ quái: "Ngươi… Vận khí cũng coi như tốt."


"Vận khí tốt sao?"


"Ít nhất tốt hơn chúng ta." Quách Cường nhịn không được mà mắng một câu thô lỗ, sau đó bắt đầu kể lại chuyện mà mình gặp phải.


Ông chủ Quách…


Được rồi, đúng là không may mắn.


Nếu như nói, lúc ấy hai người Chu Đại Chí cùng Tiểu Vũ đều ở trong phòng, nhắm mắt lại mở mắt ra, người trên thế giới đều biến mất —— nhưng ít nhất không phát sinh trước mắt a.


Ông chủ Quách thì lại khác!


Hắn và Tứ tiểu thư hai người, hơn hai mươi giờ trước, vừa vặn đang trên đường đến Kim Lăng.


Đi xe lửa.


Ngồi trên xe lửa, mắt nhắm lại rồi mở mắt ra…


Mẹ nó! Toàn bộ toa xe đã không còn bóng người!


Toàn bộ toa xe, chỉ còn lại hai người là ông chủ Quách cùng Tứ tiểu thư!


Ngươi nói đáng sợ hay không đáng sợ chứ?!


Lúc ấy hai vợ chồng đều choáng váng a! !


Sau đó, chạy khắp nơi, chạy tìm kiếm từng toa xe, tìm một hồi lâu, rốt cục xác định… Tất cả mọi người trong xe đều đã biến mất!


Sau đó, ông chủ Quách đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng!


Người lái xe lửa cũng biến mất! !


Xe lửa này, vẫn còn đang chạy về phía trước bằng tốc độ cao ah! !


Mẹ nó…


Ông chủ Quách lôi kéo Tứ tiểu thư chạy về phía toa xe cuối cùng của đoàn tàu!


Muốn nhảy xuống xe.


Nhưng vấn đề là… không còn kịp.


Chưa kịp chờ hai vợ chồng tìm được cơ hội nhảy xuống xe, tàu hỏa bị lật!


Đại khái là trước khi tàu tới ga, bỗng nhiên không gian chuyển đổi.


Mọi người trên khắp thế giới đều đã biến mất.


Nhân viên điều khiển trong nhà ga xe lửa cũng tự nhiên biến mất.


Tàu còn đang chạy như bay, tài xế không còn, đương nhiên cũng không có ai điều khiến được tốc độ của đoàn tàu.


Phải biết, đường ray xe lửa, trước khi vào ga đều phải phân phối thay đổi đường ray, dưới tình huống không có người điều khiến…


Cũng không biết tàu bị dẫn đến đâu, sau đó xảy ra va chạm, toàn bộ đoàn tàu trực tiếp trật bánh, lật tàu…


Trong quá trình trật bánh, còn dẫn phát vụ nổ tung, hai người dựa vào một thân bản lĩnh, từ trong tai nạn chạy thoát.


Tứ tiểu thư thực lực yếu hơn, bị thương một chút.


Nghe Quách lão bản nói xong trải nghiệm của mình, Chu Đại Chí ở bên cạnh lại thở dài.


"Ta nói a ông chủ Quách, lẽ ra ngươi có thể coi chuyện này là may mắn."


"Cái gì? May mắn?"


"Đúng vậy!" Chu Đại Chí gật đầu: "Ngươi nghĩ đi… Cũng may, đó chỉ là một chuyến tàu!


Nếu ngươi đi máy bay vào tối hôm đó…


Vào thời điểm xảy ra sự cố, đang ở trên bầu trời, phi công lại biến mất …


Ngươi nói xem ngươi thoát khỏi được tai nạn máy bay sao?"


Quách Cường: "…"


Ngươi nói như vậy, hình như cũng có đạo lý.


Nhưng ngươi nói như vậy… Sẽ khiến cho người ta vừa nghe xong liền rất muốn đánh ngươi có biết hay không?


Chương 1458

Bình Luận (0)
Comment