Chương 1467
Ngã Rẻ Khác (1)
Tay Trần Nặc đã đặt trên cánh cửa kia, sau đó, nhẹ nhàng vuốt ve, cánh cửa chậm rãi mở ra.
Trần Nặc hít sâu một hơi, quay đầu nói với Satoshi Saijo phía sau: "Ngươi… Theo sau ta, đừng đi lung tung."
"A~"
Satoshi Saijo lập tức gật đầu, bước từng bước theo sát phía sau Trần Nặc, chỉ là trong đôi mắt chớp động kia, thỉnh thoảng đánh giá xung quanh, ấn ngón tay siết chặt lấy chuôi đao.
Trần Nặc cất bước vào trong.
Sau đó, hắn nhìn thấy một đại sảnh!
Nơi này căn bản cũng không còn là căn hầm dưới lòng đất thuộc căn cứ vòng tròn đỏ mà hắn quen thuộc.
Đại sảnh này, lớn hơn ít nhất hai mươi lần so với nhà kho dưới lòng đất khi anh đến đây một năm trước.
Nhưng mà điều khiến cho trong lòng Trần Nặc thở phào nhẹ nhõm chính là…
Ở trong đại sảnh, hắn cũng không nhìn thấy đài cao có trong mộng cảnh kia của mình.
Cũng không có chỗ ngồi trên đài cao.
Đương nhiên, cũng sẽ không xuất hiện bóng người có tóc dài như rong biển ngồi trên ghế.
Trong lòng Trần Nặc thở phào nhẹ nhõm, cảm xúc sợ hãi thoáng cái đã đè xuống được một chút.
Đại sảnh này trông rất trống trải.
Tuy nhiên, Trần Nặc nhận thấy được trên các bức tường ở xung quanh, những bảng điều khiển kim loại vốn trơn tru, có lưu lại một số vết trầy xước phức tạp.
Sau khi đến gần quan sát một cách cẩn thận, Trần Nặc nhíu mày, vươn ngón tay nhẹ nhàng chạm vào một vết trầy xước trên đó…
Trần Nặc nhíu mày càng lúc càng chặt, mà Satoshi Saijo ở bên cạnh híp mắt quan sát, cũng đưa tay sờ sờ vết trầy xước trên vách tường.
"BOSS… Đây là…Dấu vết bị móng tay cào?"
"Ừm." Trần Nặc gật đầu.
Vết trầy xước trên tường quanh co khúc khuỷu, cũng không biết rốt cuộc là loại hoa văn gì hay loại văn tự gì.
Thoạt nhìn, nó trông giống như sự kết hợp của tất cả các loại ký tự kỳ lạ, bao gồm chữ tượng hình, đồ họa toán học, ngoài ra còn có những vết như những con nòng nọc uốn lượn xung quanh.
Có một vài chi tiết lại trông giống như mô hình hình học.
Trần Nặc dọc theo vách tường đi một vòng, không có thu hoạch gì, nhìn đại sảnh ngầm khép kín này, không gian rộng lớn như vậy, bốn mặt vách tường, ở giữa còn có mấy cột trụ chống đỡ.
"BOSS, nơi này hình như chỉ có vết trầy xước trên vách tường, ngoài ra cái gì cũng không có…" Satoshi Saijo cẩn thận kiểm tra một số vị trí trên vách tường, thậm chí ngay cả cột trụ cũng không buông tha, cũng không phát hiện bất kỳ cơ quan hoặc nút bấm nào được trang bị.
Trần Nặc tựa hồ có chút xuất thần, nhất là đáy lòng hắn, cứ luôn có một tia cảm giác khác thường như có như không.
Hắn lặng yên không tiếng động mở ra xúc tu tinh thần lực, hình thành một tầng vách ngăn ở chung quanh thân thể mình.
Nhưng cái loại cảm giác khác thường này vẫn không có biến mất.
Nó giống như…
Cứ luôn cảm thấy một cái gì đó, đang nhìn chằm chằm vào chính mình?
Khi ở lại nơi này càng lâu, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt! Tựa hồ có thứ gì đó muốn phá tường mà ra, từ chỗ sâu nhất trong thế giới ý thức của mình, hiện ra…
Bỗng nhiên, sâu trong ý niệm, mơ hồ nghe thấy một thanh âm như có như không…
Bỗng nhiên trong lòng Trần Nặc khẽ động.
Đột nhiên xoay người nhíu mày nhìn về phía Satoshi Saijo: "Ngươi có nghe thấy cái gì không?"
"Cái gì cơ?" Satoshi Saijo vẻ mặt mờ mịt.
Sắc mặt Trần Nặc cổ quái, sau đó bỗng nhiên vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng sượt qua một cái, đầu ngón tay xuất hiện một vết trầy xước, một giọt máu tươi chảy ra, nhỏ xuống mặt đất.
Trong ý niệm, thanh âm như có như không kia phảng phất trở nên mãnh liệt một chút, rõ ràng một chút…
“MORE…”
Sắc mặt Trần Nặc lạnh lùng, dứt khoát trực tiếp dùng móng tay cắt rách bàn tay của mình, càng nhiều máu tươi chảy xuôi trên mặt đất.
"BOSS? !"Satoshi Saijo đang muốn nói cái gì đó, Trần Nặc lại bỗng nhiên làm một cái thủ thế im lặng với cô.
Trên mặt đất, từng giọt máu tươi kia rất nhanh lưu động, từng giọt từng giọt lăn qua lăn lại, cuối cùng hội tụ thành một vũng nhỏ.
Sau đó, trải máu tươi này chậm rãi nhúc nhích, vặn vẹo trên mặt đất, giống như mang theo sinh mệnh chậm rãi dựng đứng lên.
Hình dạng thay đổi trong chốc lát vặn vẹo một hồi…
Tựa hồ tạo thành một tấm gương màu máu, lẳng lặng đứng trước mặt Trần Nặc.
Huyết kính này cực mỏng! Bởi vì lượng máu tươi không nhiều lắm, thậm chí cơ hồ ở trong trạng thái bán trong suốt, nhưng mà trong huyết kính, lại có thứ gì đó đang nhu động, đang biến hóa.
"Cho nên, cần có sinh mệnh sao? Trong thế giới không có nguyên tố sinh mệnh, ngươi cần sinh mệnh mới có thể hiện ra?" Trần Nặc nhíu mày nói: "Hiện tại đã đủ rồi sao? Nếu không đủ, ta có thể lấy ra thêm một chút."
Rốt cục, trong huyết kính, cái thứ không thấy rõ kia ngừng biến hóa cùng nhu động, chậm rãi, hình thành một bộ dáng rõ ràng.