Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1508 - Chương 1508 Các Ngươi Biết Cô Ấy Sao? (2)

Chương 1508

Các Ngươi Biết Cô Ấy Sao? (2)


Thật ra Tiểu Vũ mang đầy lòng hiếu kỳ với người thanh niên tên Trần Nặc trước mắt này, nhưng biết trường hợp này không tiện hỏi nhiều, chỉ mím môi, liền nói: "Ta, thật ra ta không có gì, hơn nữa cũng không bị thương cũng không xảy ra chuyện gì, hơn nữa… Trải nghiệm này thực sự khá mới lạ."


Dừng một chút, cô dường như nhớ tới cái gì đó, vội vàng nói: "Còn nữa, ngươi yên tâm, ta sẽ giữ bí mật, ta hiểu!"


Trần Nặc lại trịnh trọng gật đầu: "Thật sự là xin lỗi! ”


Đưa mắt theo ba người lên taxi rời đi, sau đó lại tiễn hai vợ chồng ông chủ Quách.


Mắt thấy ba em gái còn ở đó trông mong nhìn mình.


"Được rồi, các ngươi cũng trở về đi." Trần Nặc xách nửa túi bánh quẩy còn sót lại trong tay: "Ta còn phải về nhà, cả nhà cũng chưa ăn sáng, đang chờ ta trở về."


Mắt thấy Lý Dĩnh Uyển còn muốn nói cái gì, Trần Nặc đã nhanh chóng nói: "Được rồi, mau trở về đi. Ta thực sự không thể nói bất cứ điều gì với ngươi bây giờ.


Như vậy đi, lại chờ thêm một chút.


Các ngươi trở về trước, chờ ta dành thời gian, ta sẽ đi tìm các ngươi, đến lúc đó sẽ giải thích cho các ngươi hiểu."


Tuy rằng Lý Dĩnh Uyển có chút không tình nguyện, nhưng cô vốn dĩ luôn chiều theo ý của Trần Nặc, giờ phút này cũng đành phải đè xuống một bụng nghi vấn, gật đầu.


"Vậy thì quyết định như vậy, Trần Nặc!" Nivel hít sâu một hơi: "Chuyện này quá mức quỷ dị! Ký ức tối qua của cả ba người chúng ta đều biến mất! Nhưng những người khác thì không! Cho nên, … Dù sao, chuyện này ngươi cũng phải làm rõ với chúng ta. Lần này ngươi không thể lừa gạt qua loa."


Trần Nặc gật đầu.


Satoshi Saijo là người có chủ ý nhất, cũng không cần Trần Nặc nói thêm gì nữa, gật gật đầu với Trần Nặc.


Nhìn theo ba cô gái lên xe rời đi, biểu tình thoải mái trên mặt Trần Nặc mới từng chút từng chút biến mất, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng.


Cuộc gặp gỡ tối qua…


Thật ra, ngươi chấn động nhất, chính là mình a!


Mười bảy lần trọng sinh xuyên không?


Mẹ kiếp…


Xách theo bánh quẩy về nhà, trên mặt Trần Nặc giống như không có việc gì.


Ban ngày, Lộc Tế Tế đều ở trong trạng thái ngơ ngơ ngẩn ngẩn kia, ngược lại trong phòng đối diện, Âu Tú Hoa mang theo Tiểu Diệp Tử rời giường, cũng mang theo Tiểu Nãi Đường cùng nhau tới ăn điểm tâm.


Biểu hiện của Trần Nặc bình thường như thường lệ, nói chuyện cười đùa cùng mọi người ăn sáng, Âu Tú Hoa đưa Tiểu Diệp Tử đi học, trước khi đi, Trần Nặc còn ôm em gái.


Sau đó, khi ăn sáng xong, Tiểu Nãi Đường mang theo Lộc Tế Tế đi ra ngoài… Chủ yếu là đi dạo quanh những ngọn núi ở vùng ngoại ô.


Trước đó cho tới nay, Tiểu Nãi Đường đều làm như vậy, cho rằng làm như vậy sẽ trợ giúp cho viẹc hồi phục của Lộc Tế Tế.


Tuy rằng Trần Nặc đã biết được tình huống chân thật của Lộc Tế Tế, những cũng không nói rõ ra.


Duy chỉ có hôm nay là có chút bất ngờ, con mèo xám kia lại không biết trốn ở đâu.


"Ngươi không đi cùng chúng ta sao?" Ngư Nãi Đường nhíu mày nhìn Trần Nặc.


"Ta ở nhà trông con a." Trần Nặc cười cười: "Ngươi dẫn sư phụ người đi đi, sáng nay ta ở nhà có chút việc."


"… Trông ngươi có vẻ hơi kỳ quặc." Tiểu Nãi Đường nhíu mày.


Có điều cũng không hỏi nhiều, thay giày, liền mang theo Lộc Tế Tế đi ra ngoài.


Lúc Lộc Tế Tế rời đi, Trần Nặc nhìn cô một cái.


Hắn biết, bề ngoài trạng thái thần trí của Lộc Tế Tế không tỉnh táo, nhưng thật ra ý thức thanh tỉnh vẫn luôn ở trong không gian ý thức và có thể quan sát được bên ngoài.


Tuy rằng trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng Trần Nặc đè nén không nói, chỉ cười cười, sau đó đưa hai người ra cửa.


Sau khi mọi người đi rồi, Trần Nặc kéo cái nôi tới, trước tiên thay nước tả cho con gái mình.


Sau đó nhìn đồng hồ, hâm nóng sữa rồi cho con ăn.


Lại ôm đứa bé, lắc lư qua lại trong phòng một hồi, mắt thấy đứa nhỏ dần dần buồn ngủ, lúc này mới đặt con gái trở lại nôi, đắp chăn cho đứa nhỏ.


Sau khi làm xong những chuyện này, Trần Nặc đẩy đứa bé vào phòng ngủ, lúc này mới trở lại phòng khách, đi ra ban công, lấy điếu thuốc ra.


Điếu thuốc đầu tiên hút còn một nửa, phía sau liền truyền đến một thanh âm.


"Vì sao nhân loại các ngươi luôn thích làm loại chuyện tổn thương thân thể mình này."


Trần Nặc quay đầu lại, nhìn Sid trước mặt, sắc mặt rất bình tĩnh: "Ừ, ngươi tới rồi, ngồi đi. Có nước trong nhà bếp, ta mời ngươi uống trà."


Chỉ là một loại trà hoa vũ bình thường.


Chỉ là mời gã Sid này uống trà, nhất định phải thêm sữa, thêm đường.


Ở nhà không có sữa, nhưng có sữa bột!


Vẫn là dùng công thức pha sữa cho trẻ sơ sinh!


Thêm hai muỗng lớn sữa bột rồi thêm hai muỗng đường.


Thứ này… Dù sao bản thấn Trần Nặc cũng sẽ không uống như vậy.


Nhưng sau khi Sid nhận lấy, uống một ngụm, ngược lại còn gật đầu: "Hương vị rất đặc biệt, chỉ là không đủ ngọt."


Trần Nặc thở dài: "Tuy rằng thân thể này của ngươi trẻ, chuyển hóa tốt, nhưng cứ luôn ăn ngọt như vậy, thời gian dài cũng sẽ bị tiểu đường."


Sid mỉm cười và không nói gì.


Trần Nặc nhìn Sid từ trên xuống dưới, quan sát hai lần: "Giáo huấn xong tên kia rồi sao?"


"Ừm."


Ngay lúc này, quần áo trên người Sid đều bẩn và rách… Mái tóc xoăn cũng trông đầy dầu mỡ.


Mấu chốt nhất chính là, thật ra tóc có chút khô, trên đường chân tóc trên trán còn lưu lại một ít sương muối —— hiển nhiên là vì sau khi ngâm nước biển, nước biển khô đi còn để lại.


"Đánh nhau trên biển một trận, hắn chịu chút khổ sở."


"Sau đó?" Ngươi không giết hắn ta à?" Trần Nặc cố ý cười hỏi.


"Không chơi chết được." Sid lắc đầu: "Nếu ta thật sự muốn giết chết hắn, hắn sẽ liều chết phản kháng, ta cũng sẽ trả cái giá nhất định."


"Sau đó Kami Souchirou kia liền nhặt của hời?"


"Chính là như vậy." Sid gật đầu.


Có điều, nói đến đây, Sid lại dùng ánh mắt cổ quái nhìn Trần Nặc một cái: "Ngươi… Không phải sẽ lo lắng sao?"


"Hả?"


"Ngươi nên lo lắng ta sẽ thật sự giết nó." Sid chậm rãi nói: "Dù sao, nó vừa chết, người phụ nữ kia của ngươi cũng sẽ chết."


Chương 1508

Bình Luận (0)
Comment