Chương 1512
Bỏ Cuộc (2)
Tiểu Vũ nuốt nước bọt, sau đó nhìn về phía Lý Dĩnh Uyển: "Ngươi nói cho ta biết… Ngươi không biết nam nữ kết hôn là có ý gì, không biết chồng đến từ đâu… Vậy nên, ngươi hỏi mẹ của ngươi.
Mẹ của ngươi nói với ngươi rằng mua một con chó con rồi nuôi, cho đến khi mười tám tuổi, con chó sẽ trở thành một người đàn ông, sau đó trở thành chồng của ngươi.
Vậy nên, trong nhà của ngươi có một con chó, ngươi đã gọi nó là chồng khỉ ngươi còn bé."
Lý Dĩnh Uyển nhất thời trợn tròn mắt!!!!
"F&ck! Hahahahahahahahahaha!!!!!" Lần này đến lượt Nivel cười đến nước mắt đều chảy ra: "Nuôi một con chó nhỏ, lớn lên là có thể biến thành chồng mình? Ha ha ha ha ha ha! Lý Dĩnh Uyển! Ngươi lại gọi một con chó là chồng?!!!! Ha ha ha ha ha ha…"
Lý Dĩnh Uyển nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi câm miệng a!!!" Sau đó quay đầu trừng Tiểu Vũ: "Ngươi! ! Ngươi…"
"Đều là ngươi nói cho ta biết a!!" Tiểu Vũ vội vàng xua tay.
Sau đó, Tiểu Vũ nhìn về phía Satoshi Saijo.
Trong lòng Satoshi Saijo đột nhiên hoảng hốt! Sắc mặt cô thay đổi, vội vàng quả quyết nói: "Được rồi! Đừng nói nữa! Ta tin ngươi! Chuyện của ta không cần phải nói!"
"Không! Ngươi nói đi! "Nivel phản ứng lại.
"Đúng vậy! Nói đi!" Lý Dĩnh Uyển nhào tới ôm lấy Satoshi Saijo, ngăn chặn Satoshi Saijo, quay đầu nói với Tiểu Vũ: "Mau nói! Sống chết phải có nhau!!!"
Tiểu Vũ hít sâu một hơi: "Cô ấy… Trước đây lúc ở trường, đều không thích dến phòng tắm công cộng và phòng thay đồ của nữ sinh, cho dù là tham gia đội bóng chuyền của trường, cũng chưa bao giờ chịu tắm ở trường.
Bởi vì…"
"Đừng nói nữa!" Sắc mặt của Satoshi Saijo điên cuồng thay đổi: "Đừng mà! Damme!!! Ưm ưm ưm…"
Miệng bị Lý Dĩnh Uyển chặm lại, Nivel bên cạnh cũng tới hỗ trợ đè lên, nói với Tiểu Vũ: "Mau nói! !"
"Bởi vì không có lông ở nói đó. Cho nên, cô cảm thấy rất xấu hổ.
Còn thường xuyên lén hỏi thăm có cách gì có thể kích thích mọc lông hay không, cô còn từng bôi gừng ở chỗ đó…"
"Ah !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Satoshi Saijo thét chói tai một tiếng, dùng sức giãy dụa đẩy hai em gái đè cô ra, sau đó trực tiếp nhảy dựng lên, nhanh như chớp vọt vào trong phòng.
Lý Dĩnh Uyển cùng Nivel có chút sửng sốt, đồng thời trên mặt lộ ra biểu tình hưng phấn tò mò, đồng thời quay đầu nhìn về phía Satoshi Saijo chạy vào phòng.
"Ta không tin!"
"Đúng vậy! Ta không tin điều đó! Trừ khi hãy để ta khám! !"
"…", Khóe mắt ở Satoshi Saijo co giật: "Hỗn đản! Một người liếm mình trong gương! Một người gọi chó là chồng trong mấy năm! Có tư cách gì để cười nhạo ta! Khốn kiếp! !"
Rầm!
Satoshi Saijo đóng cửa phòng ngủ.
Nhìn Lý Dĩnh Uyển cùng Satoshi Saijo cười nghiêng ngả ngã trái, nhìn phòng ngủ đóng chặt cửa phòng…
Cô gái Tiểu Vũ nhịn không được thở dài.
Được rồi… Thật ra…
Ba cô gái này, đều rất tàn nhẫn với bản thân a…
"Cái kia…" Tiểu Vũ cầm lấy nước uống một ngụm đề nén kinh hãi, sau đó hỏi: "Ta còn tiếp tục nói sao?"
"Chuyện của chúng ta thì không cần phải nói, chúng ta đều tin tưởng ngươi!" Lý Dĩnh Uyển vội vàng nói.
Lại để cho Tiểu Vũ nói tiếp, không chừng còn có thể nói ra cái gì đó.
"Không không không không, chuyện của các ngươi, các ngươi mỗi người cũng chỉ nói cho ta biết một chuyện, những chuyện khác ta cũng không biết." Tiểu Vũ ngay cả xua tay: "Nếu các ngươi đều tin tưởng, như vậy ta có thể nói những chuyện mà các ngươi nhờ ta cho các ngươi nghe?"
"Ừ?" Nivel tò mò nói: "Chúng ta nhờ ngươi, nói cho chúng ta biết?"
Tiểu Vũ gật đầu: "Đúng vậy… Các ngươi nói, bản thân sẽ mất trí nhớ khi đi ra ngoài, vậy nên có nhờ ta chuyển lời lại với các ngươi một số chuyện. ”
Nivel cùng Lý Dĩnh Uyển nhìn thoáng qua, đồng thời ngồi trở về: "Như vậy, ngươi nói đi."
"Ách… Có cần gọi người đó ra không? "Tiểu Vũ cười khổ nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt.
"Không có việc gì, với sự hiểu biết của ta đối với cô ấy, lúc này khẳng định cô ấy đang nằm sấp trên cửa nghe lén! Hơn nữa lỗ tai của cô ấy cũng rất linh hoạt, cách cửa cũng có thể nghe rất rõ ràng." Lý Dĩnh Uyển khoát tay áo: "Ngươi cứ việc nói."
Tiểu Vũ gật đầu: "Được rồi, thật ra, mọi chuyện cũng có liên quan với Trần Nặc."
Rầm!
Cửa phòng ngủ trực tiếp mở ra!
Quả nhiên những lời cuối cùng của Tiểu Vũ so với cái gì cũng đều có tác dụng hơn, vừa nghe được có liên quan với Trần Nặc, Satoshi Saijo cũng không để ý thẹn thùng, trực tiếp mở cửa.
"Rốt cuộc là lời gì mà có liên quan với Trần Nặc?" Satoshi Saijo đứng ở cửa cắn răng hỏi.
Tiểu Vũ gật gật đầu, chậm rãi nhìn ba em gái một vòng, hít sâu một hơi:
"Các ngươi nhờ ta sau khi đi ra ngoài thì tìm các ngươi, nói cho các ngươi một câu, những lời này chính là…" Tiểu Vũ nói tới đây, chậm rãi cười khổ nói:
"Bỏ cuộc đi! Bất kể các ngươi đang mong chờ điều gì, hãy từ bỏ nó. Cách tốt nhất là coi Trần Nặc như đối tác và là người thân nhất trên thế gian này, nếu không sẽ không có kết quả gì. Hơn nữa, còn sẽ làm cho tất cả mọi người đều rất thống khổ… Ở đây, ý của 'mọi người' là, chẳng những các ngươi sẽ rất thống khổ, ngay cả Trần Nặc cũng sẽ rất khó xử."
Những lời này vừa nói xong, trong phòng đột nhiên lâm vào yên lặng.
Trầm mặc chừng nửa phút, Tiểu Vũ cẩn thận nhìn trộm ba em gái này.
Satoshi Saijo đứng ở cửa phòng ngủ, mở miệng trước.
Vẻ mặt cô bình tĩnh, ngữ khí cũng rất lạnh lùng: "Cho nên… Chúng ta, nhờ ngươi nói với chính chúng ta là … Từ bỏ đi…"
"… Ừm." Tiểu Vũ nghiêm túc gật đầu.