Chương 1523
Ta, Chưởng Khống Giả, Thu Tiền (4)
Mình sinh con trai, lớn đến mười tám tuổi…
Rất đẹp trai, hơn nữa rất có duyên với phụ nữ.
Mẹ nó còn học được cách đi câu phú bà!
Câu được một người phụ nữ giàu có với tài sản hơn trăm triệu!
Học cách làm chạn vương rồi sao?!
Âu Tú Hoa cảm thấy chuyện cả đời mà mình trải qua, cũng không bằng một lát chấn động như hôm nay, vô cùng ảo ma!
Tỷ phú!
Lương một năm là hơn 80 triệu!
Đây là bao nhiêu?!
Trần Nặc trúng xổ số, mở mấy tiệm xe, trong lòng Âu Tú Hoa đã xem như là người có tiền —— nhưng dù thế tổng cộng cũng chỉ có mấy triệu thôi.
Người ta một năm tám mươi triệu?!
Lúc trước, mình bị tên cặn bã chồng cũ lừa gạt, chiếm đoạt mấy vạn đồng tiền công để giúp hắn trả nợ cờ bạc.
Mấy vạn đồng tiền công, mình liền ngồi tù mấy năm. Đây là kết quả sau khi hoàn trả một phần.
Trung Quốc năm 2002.
Phòng cải tạo bắt đầu chưa được mấy năm, thời đại phân phòng phúc lợi vẫn còn trong trí nhớ.
Cũng chỉ vài năm trước đi, căn phòng đang ở hiện tại, mua được từ đơn vị mà nói, cũng chỉ là vạn đồng đi.
10.000 NDT, một căn hộ! !
80 triệu? Đó chẳng phải là mua một tiểu khu, không, mua một con phố cũng quá đủ?!
Để một tỷ phú sống trong căn phòng mua hơn 10.000 NDT?
Lại nói tiếp thế nào cũng có chút không ổn đúng không?
Âu Tú Hoa lâm vào vấn đề nan giải lớn nhất trong cuộc đời!
Không mua biệt thự, dựa vào cái gì để cho cô gái có điều kiện tốt như vậy phải đi theo người nhà mình chịu khổ?
Mua biệt thự… Lại dựa vào cái gì để cho con trai nhà mình đi ăn bám nhà người ta?
Lộc Tế Tế suy nghĩ một chút, đầy cũng không phải là chỗ để rối rắm, cười cười tìm người ở chỗ bán nhà.
"Trước tiên dẫn chúng ta đi xem thử đi."
Trong quá trình xem phòng, trong lòng Âu Tú Hoa là ngũ vị tạp trần.
Nhân viên bán nhà ở bên cạnh ra sức giới thiệu, quản lý dự án ân cần chào hỏi, mà Âu Tú Hoa thật ra lại không nghe vào.
Giống như con rối dây bị kéo đi hai vòng… Thoạt nhìn thần sắc của Lộc Tế Tế rất bình tĩnh.
Ngược lại Ngư Nãi Đường, một bên nhìn một bên chậc chậc lắc đầu, không phải nói nơi này quá nhỏ, thì lại nói bên kia quá hẹp.
Nói rằng mô hình của khu vườn không đủ.
Nói rằng diện tích nhà để xe quá nhỏ.
Nhà để xe quá nhỏ?
Nhà để xe có thể đậu hai chiếc xe hơi!
"Bà nội Âu, sau này xe trong nhà khẳng định không đủ dùng… Ngươi nghĩ xem, Trần Nặc nhất định phải có thêm một chiếc xe cho riêng mình.
Sư phụ của ta chắc chắn cũng có một chiếc xe riêng của mình.
Lại thêm một vài năm nữa, ta chắc chắn cũng sẽ mua một chiếc xe khi ta trưởng thành.
Còn nữa, thỉnh thoảng người ra đường hay gì đó, lái xe cũng sẽ thuận tiện hơn đúng không?
Căn nhà lớn như vậy, chắc chắn không thể tự dọn dẹp rồi, khẳng định còn phải thuê quản gia, bảo mẫu gì đó, mỗi ngày đi ra ngoài mua đồ ăn, cũng phải có một chiếc xe đi chợ chứ?"
Ngư Nãi Đường cười tủm tỉm một phen nói xong, Âu Tú Hoa nghe choáng váng!
Một hai ba bốn năm…
Có 5 chiếc xe?
Nếu nói mình ra ngoài chỉ cần đi xe buýt là được rồi…
"Ở nơi này, ít nhất không thể để cho người khác xem thường chứ? Hàng xóm đều lái xe, ngươi lại ra ngoài bằng xe buýt… Chính ngươi cũng không thèm để ý, nhưng người khác lại khinh thường con trai của ngươi a…"
"Cái này…"
Sao cứ cảm thấy…
Tình huống đang đi theo tiết tấu sắp được Lộc Tế Tế bao dưỡng?!
Lại cho biệt thự, lại mua xe?
Âu Tú Hoa biết chuyện này mình không có cách nào giải quyết, co chỉ có thể đưa ra kiên trì cuối cùng.
"Chuyện này… Trở về, chờ Trần Nặc buổi tối trở về, dù sao cũng phải thương lượng với hắn một chút, chuyện mua nhà lớn như vậy… Không thể để mấy người chúng ta đi ra ngoài một chuyến liền quyết định…
Ừm, chúng ta trở về trước, buổi tối cùng Trần Nặc nói chuyện thêm, mọi người cùng nhau thương lượng xong rồi mới ngồi quyết định… Được chứ?"
Dù sao cũng không có sức lực, cuối cùng vẫn là nhìn Lộc Tế Tế, nói một câu "Được không".
"Được." Lộc Tế Tế khẽ gật đầu.
Lúc về đến nhà, thật ra Trần Nặc đã ở nhà.
Nhìn đám người phụ nữ trở về, Trần Nặc từ trên ghế sô pha đứng lên, vứt bỏ điều khiển từ xa TV trong tay: "Đã trở về rồi? Ngươi đã mua gì? Sao hai tay không có gì vậy?"
Ngươi đã mua gì?
Suýt nữa vợ ngươi đã mua một căn nhà!
Âu Tú Hoa hung hăng trừng Trần Nặc một cái.
Mặc dù là con trai của mình… Cũng là bảo bối của mình.
Nhưng hiện tại nhìn đi nhìn lại… Vẫn cứ cảm thấy không xứng với con nhà người ta!
Cô gái Lộc Tế Tế này… Ánh mắt thật sự không tốt sao?
Âu Tú Hoa thở dài, ngữ khí châm chước, tận lực dùng góc độ không thiên vị, đem chuyện mua nhà hôm nay nói ra một lần.