Chương 1540
Anh Em (4)
Ông chủ La phẫu thuật xong tiến vào phòng ICU, La Thanh ở bên ngoài lo lắng sợ hãi, Lộ Tiểu Quân thì chạy đi tìm bác sĩ nói chuyện nửa giờ, hết cặn kẽ mọi chuyện.
Khách khí chào hỏi với Trần Nặc, thái độ của Lộ Tiểu Quân không thể nói là thân thiết cũng không thể nói là xa lánh, cũng nói hai câu cảm ơn, cũng dặn Trần Nặc hỗ trợ trông chừng La Thanh nhiều hơn.
Sau đó, Lộ Tiểu Quân để lại hai thủ hạ rồi rời đi.
Ông chủ La xảy ra chuyện lớn như vậy, Lộ Tiểu Quân còn đang bận!
Trần Nặc cùng La Thanh ngồi ở trong bệnh viện đến nửa đêm, mắt thấy tâm tình La Thanh càng ngày càng trầm thấp, dứt khoát động chút tay chân, tản mấy đạo tinh thần lực ra ngoài, để cho hai thủ hạ của La Thanh và ông chủ La đều nghiêng trên ghế ngủ thiếp đi.
Làm xong những chuyện này, Trần Nặc mới đứng dậy, đi tới cửa khu ICU.
Nửa đêm, y tá vẫn còn trực ở đó, cửa văn phòng bác sĩ đóng chặt.
Trần Nặc đứng ở bên ngoài đi tới đi lui trong chốc lát, tìm một chỗ ngồi xuống, ngưng tụ ra một đạo tinh thần lực rồi chậm rãi lan tràn vào.
Ông chủ La ở trong phòng ICU, trên người cắm ống, các loại dụng cụ y tế bên cạnh còn đang lẳng lặng vận hành.
Một đạo tinh thần lực này chậm rãi xuyên thấu vào trong thân thể ông chủ La.
Đầu tiên, Trần Nặc kiểm tra sơ bộ một phen, hắn nhíu mày.
Thương tích của ông chủ La quả thật nghiêm trọng.
May mắn là mọi dấu hiệu sinh mệnh đều khá ổn định.
Trần Nặc tuy rằng là Chưởng Khống Giả —— nếu chính hắn bị thương nghiêm trọng như vậy, bản có thể khống chế thân thể của mình phục hồi như cũ.
Nhưng những người khác, thì không.
Chưởng Khống Giả, có thể khống chế thân thể của mình, lại không cách nào khống chế thân thể người khác.
Lúc này Trần Nặc nhớ tới Sid —— thủ đoạn của tên kia quả thật có thể nói là như Thần.
Không nói tới cái khác, người ta có thể trích xuất ra nguyên tố sinh mệnh theo ý muốn, sau đó có thể sống như con người bằng xương bằng thịt.
Loại bản lĩnh này, hiện tại Trần Nặc còn không làm được.
Nhưng…
Theo lý thuyết, Trần Nặc cảm thấy mình có thể sờ soạng được một chút phương hướng mới đúng.
Mình từng tiếp xúc với mẫu thể, từng tương tác tinh thần lực, xét về lượng tinh thần lực, có lẽ chỉ đạt tới đỉnh cao của nhân loại.
Nhưng Trần Nặc biết rất rõ, thứ mà mình lợi hại, là mức độ tinh khiết của tinh thần lực!
Loại mức độ tinh khuyết này, Trần Nặc vượt qua Chưởng Khống Giả nhân loại bình thường rất nhiều.
Thậm chí có thể nói, ở phương diện tinh khiết, Trần Nặc không cho rằng mình sẽ kém Sid cỡ nào.
Chuyện Sid có thể làm được, cho dù mình tạm thời không làm được… Nhưng ít nhất hẳn có thể thăm dò được đường đi mới đúng.
Suy nghĩ một chút, Trần Nặc dứt khoát xoay người xuống lầu ra khỏi tòa nhà bệnh viện, tìm một chỗ trong dải cây xanh rồi chui vào.
Trong dải cây xanh có một bụi cây xanh, Trần Nặc tiện tay bẻ gãy một cành cây, từ vị trí cắt đứt, vươn ngón tay chậm rãi vuốt ve miệng vết cắt. Đồng thời thôi phát tinh thần lực cảm ứng đến cực hạn!
Cái loại cảm giác nguyên tố sinh mệnh này mất đi, Trần Nặc có thể mơ hồ bắt được!
Có thể cảm ứng bắt được, như vậy… Hẳn có thể khống chế được!
Trần Nặc tĩnh tâm tĩnh khí vài phút, sau đó ngưng tụ ra lực lượng tinh thần, cố gắng dẫn một chút nguyên tố sinh mệnh đã mất từ cành cây bị gãy ra ngoài…
Đưa tay chọc một cái!
Ở trên bùn đất chọc ra một lỗ thủng, hai tay nhanh chóng lấy ra một con sâu từ trong bùn đất, ngón tay véo một cái, kẹp đứt một chân của con sâu.
Dẫn dắt chút nguyên tố sinh mệnh chảy ra từ chỗ cành cây đứt gãy, từng chút từng chút dẫn vào trên thân con sâu…
Làm xong mọi thứ, Trần Nặc thở phào nhẹ nhõm, sau đó, lại một lần nữa nhíu mày.
Thành… Vậy mà lại thành.
Chỉ là, hiệu suất quá thấp.
Mình phí sức dẫn dắt ra một tia sinh mệnh nguyên tố, tiến vào trong thân thể con sâu kia, nhưng mà chân con sâu kia, vẫn không mọc ra…
Chỉ là nhìn hơi sống động hơn một chút.
Có hiệu quả.
Nhưng về cơ bản cũng như không có gì.
Mà chính Trần Nặc lại mệt muốn chết!
Hiển nhiên, ý đồ khống chế nguyên tố sinh mệnh, sắm vai Thần linh…
Loại chuyện này, Trần Nặc nắm giữ được cách.
Tuy nhiên, năng lực vẫn chưa đủ, không thể làm được.
Nói như vậy đi, đối với Sid mà nói, chẳng khác nào cho hắn một cây gậy, để hắn cạy đất lên.
Trần Nặc hiểu được đạo lý, nhưng vấn đề trong tay Trần Nặc không phải là cây gậy, mà là một sợi tóc a!
Suy nghĩ một lát, Trần Nặc vỗ đầu.
"Hại! Thật ngớ ngẩn! Muốn cứu người, nhất định cứ phải sắm vai Thần sao."
Lấy điện thoại ra gọi về nhà cho Lộc Tế Tế.
"Cha của La Thanh bị tai nạn giao thông, bị trọng thương, hiện tại ta cần huyết thanh của người có năng lực tự chữa lành!"
Nửa giờ sau, một chiếc taxi dừng lại ở cổng bệnh viện.
Trong xe, Ngư Nãi Đường mang vẻ mặt tức giận rời giường chui từ trong xe ra, nhét một cái túi cho Trần Nặc.
"A, huyết thanh tự chữa lành cấp B, hai nhánh. Cũng là hàng tồn kho mang theo trên người lúc cùng sư phụ chạy trốn."
Trần Nặc cười cười nhận lấy: "Được rồi, trở về ta sẽ dựa theo giá thị trường chợ đen mà đưa tiền cho ngươi."