Chương 1542
Anh Em (6)
Đoạn hàng rào bị phá hủy, hàng rào kim loại đã vặn vẹo nát bấy.
Bởi vì con đường bị phong tỏa một nữa, buổi sáng xe cộ liền có chút ùn tắc —— vừa vặn là giờ cao điểm buổi sáng.
Trần Nặc cũng không tiện chạy tới quan sát gần ở trước mắt bao người, hắn chỉ đứng ở ven đường, phân ra tinh thần lực kiểm tra hàng rào từ phía xa.
Nhất là bộ phận bị vặn đứt gãy, kiểm tra từng tấc từng tấc.
"A?"
Sắc mặt Trần Nặc bỗng nhiên khẽ động!
Thần sắc nhất thời trở nên nghiêm nghị!
Hắn hít sâu một hơi, lại kiểm tra lại một lần nữa, nheo mắt lại, hai tay đút túi quần, chậm rãi rời khỏi đầu đường.
Nơi hàng rào bị gãy, có một nơi không đúng.
Theo lý thuyết, nếu xe đâm vào đứt gãy, vị trí đứt gãy hẳn sẽ không đồng đều, bất thường.
Nhưng có một chỗ đứt gãy như vậy, vết đứt… Quá phẳng.
Có lẽ là mình có chút đa nghi… Nhưng Trần Nặc vẫn quyết định tìm hiểu rõ một chút.
Vậy nên, hiện tại còn phải loại trừ một khả năng …
Có phải trong khi cứu người, để phá vỡ, lính cứu hỏa đã cắt hàng rào. Nếu là lính cứu hỏa cắt, vậy thì không có vấn đề gì.
Nếu không phải… Đậy thực sự là một điểm đáng ngờ.
Và…
Đó là cái điện thoại đó!
Ông chủ La gọi điện và đi ra ngoài vào lúc nửa đêm, chuyện này, là La Thanh nói.
La Thanh biết chuyện này, là nghe được từ chỗ của Lộ Tiểu Quân.
Lộ Tiểu Quân lại nghe cảnh sát nói.
Nguồn tin của cảnh sát… Là từ tiểu tình nhân của ông chủ La.
Điện thoại bị hủy, hiện tại người duy nhất biết nội dung trong cuộc điện thoại kia nói cái gì, có lẽ cũng chỉ có tiểu tình nhân của ông chủ La kia.
Dù sao, tối hôm qua, chỉ có cô ở bên cạnh ông chủ La.
. .
Địa chỉ nhà tiểu tình nhân của ông chủ La, tối hôm qua lúc tán gẫu đã nghe La Thanh nhắc tới.
Cũng chỉ biết tên của một tiểu khu, cụ thể thì không rõ lắm.
Nhưng, đối với Trần Diêm La mà nói… Đủ rồi!
Trực tiếp lái xe đến cửa tiểu khu kia.
Năm 2002, nơi đây là một khu phố cao cấp. Nghe nói ông chủ La có ba căn trong tiểu khu này.
Trần Nặc trực tiếp phóng thích ra tinh thần lực, vô số đạo tinh thần lực khuếch tán ra, rất nhanh liền bao phủ toàn bộ tiểu khu ở bên trong.
Sau khi thần niệm tìm kiếm hai lần, cơ hồ nhà nào cũng bị ý niệm của Trần Nặc đảo qua.
Sau đó, một cách dễ dàng, hắn đã xác định được vị trí.
Tòa nhà 6, phòng 402.
Trần Nặc cất bước đi vào trong tiểu khu, mới vào cửa tiểu khu, bỗng nhiên phía sau liền truyền đến một tiếng hô.
"Chờ một chút!"
Vừa quay đầu, liền nhìn thấy ở ven đường, trong một chiếc xe, Lộ Tiểu Quân nhanh chóng từ trong xe đi ra.
Thần sắc của Lộ Tiểu Quân kinh hãi, cùng hai nam nhân cường tráng nhanh chóng đi theo sau.
"Ngươi tên là Trần Nặc đúng không? Ngươi của La Thanh, tối qua chúng ta đã gặp nhau ở bệnh viện." Sắc mặt của Lộ Tiểu Quân không tốt: "Sao ngươi lại chạy tới nơi này?!"
Thần sắc Trần Nặc không thay đổi, nhìn chằm chằm Lộ Tiểu Quân, trong lòng cũng khẽ động: "Chú Lộ đúng không? Ừm… Ta đến đây để kiểm tra một chút, ta biết ngươi đang nghi ngờ…
Nhưng tại sao ngươi lại ở đây?
Lộ Tiểu Quân không nói lời nào, trong tay che giấu làm thủ thế, hai tráng hán nhanh chóng áp sát, một trái một phải, kẹp Trần Nặc ở giữa.
Trần Nặc cười cười, tiện tay kéo, hai tráng hán nhất thời rên rỉ một tiếng, đồng thời ngồi xổm xuống.
Sắc mặt Lộ Tiểu Quân thay đổi!
Trần Nặc đi về phía trước hai bước, cũng không có động tác quá lớn, chỉ đưa tay kéo cánh tay Lộ Tiểu Quân lại: "Chú Lộ, vẫn nên trả lời câu hỏi của ta trước đi!
Sao ngươi lại đến đây? Ta đã nghe La Thanh nói, ngươi đến công ty rồi!"
Lộ Tiểu Quân nhìn chằm chằm Trần Nặc không lên tiếng, trongtay Trần Nặc hơi dùng chút sức lực, sắc mặt Lộ Tiểu Quân nhất thời trắng bệch, nhưng vẫn cắn chặt răng.
Trần Nặc suy nghĩ một chút, buông tay ra, Lộ Tiểu Quân nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm Trần Nặc oán hận nói: "Thanh niên, thân thủ tốt như vậy!
Hừ… La Thanh coi ngươi là huynh đệ, lão La cũng biết ngươi…
Ngươi không cảm thấy xấu hổ với La Thanh sao!
Cha con bọn họ thật sự là mù quáng! Dẫn sói vào nhà!"
Hả?
Trần Nặc nhướng mày.
Lời này, thú vị a.
Biểu tình trên mặt Trần Nặc buông lỏng, nhíu mày nói: "Chú Lộ, cháu hiểu… Hình như, giữa hai chúng ta có gì đó không đúng.
Vậy nên, để ta giải thích trước.
Ta cảm thấy chuyện của ông chủ La có điểm kỳ lạ, ta đến xem hiện trường vụ tai nạn, cảm thấy có điểm đáng ngờ, cho nên muốn chạy tới hỏi người tình nhỏ của ông chủ La, tối hôm qua rốt cuộc ông chủ La nhận điện thoại gì mà phải chạy ra ngoài."
Lộ Tiểu Quân sửng sốt: "Ngươi… Ngươi không phải sao?"
"Ta biết ngươi hoài nghi cái gì." Trần Nặc gật gật đầu: "Mặc cho là ai, thấy ta xuất hiện ở chỗ này, cũng sẽ hoài nghi ta có phải là người xấu hay không.
Có điều chú Lộ, ta cũng giống như vậy, vừa rồi ta cũng hoài nghi ngươi.
Bởi vì, ta không nên xuất hiện ở đây, mà ngươi, cũng không nên xuất hiện ở đây.
Không nói nhảm nữa, loại chuyện hiểu lầm này cũng không tốt.
Ta hiểu, nếu để nói cho ngươi hiểu về mối quan hệ giữa ta và La Thanh! Là mối quan hệ gì sao?… Cũng như tình huynh đệ giữa ngươi và ông chủ La.
Cho nên, ai động La Thanh, ta liền chơi người đó.
Ta đã thể hiện đủ rõ, đúng không?"
Lộ Tiểu Quân gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Trần Nặc, muốn phán đoán ra cái gì từ trong ánh mắt của người thanh niên này.
Vài giây sau, Lộ Tiểu Quân thở ra, gật gật đầu: "…Lên xe rồi nói chuyện đi."
Dừng một chút, Lộ Tiểu Quân bổ sung: "Ta càng nghĩ càng cảm thấy chuyện tối hôm qua không ổn, ta đến công ty hỏi qua, tất cả mọi người đều nói, tối hôm qua không có ai gọi điện thoại cho lão La!
Cho nên ta liền muốn tìm người phụ nữ kia hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Nhưng ta có gọi điện thế nào, điện thoại của người phụ nữ kia cũng có ai không ai trả lời.
Không còn sự lựa chọn nào khác, ta đành phải tự mình chạy tới một chuyến.
Ngoài ra, ta cũng vừa mới đến, nếu ngươi không tin thì có thể sờ mui xe của ta, vẫn còn đang nóng."
Trần Nặc gật gật đầu: "Ta tin lời ngươi, chúng ta cũng không cần lên xe nữa, trực tiếp vào trong tìm người phụ nữ kia hỏi rõ ràng đi.
"Ừm, ta có gọi điện thoại, những không ai nghe máy, ta lo đã xảy ra chuyện gì."
Trần Nặc cười gật đầu: "Yên tâm, nhất định đang ở nhà."
Ừm, ta sẽ không nói cho ngươi biết, vừa rồi lúc dùng tinh thần lực rà sót, "nhìn" đến tiểu tình nhân của ông chủ La đang ở trong nhà tắm rửa.
…