Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1544 - Chương 1544 Hắn Ta Không Dám (2)

Chương 1544

Hắn Ta Không Dám (2)


Lúc Hà Thiến mở cửa thật ra có chút khẩn trương —— không phải là lão La xong đời rồi chứ? Ngươi nhà đến để đuổi mình và nhận nhà?


Không, không! Dù sao cũng không thể nhanh như vậy được a!


Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Hà Thiến, Lộ Tiểu Quân và Trần Nặc vào cửa.


Hà Thiến mặc một bộ đồ ngủ ở nhà mà người dân thường trong thời kỳ này rất ít mặc, chính là loại lụa thật.


Tóc vẫn còn ướt.


Lộ Tiểu Quân nhíu nhíu mày, trực tiếp đi vào ngồi trên sô pha phòng khách: "Tiểu thư Hà Thiến, nếu không… Ngươi vẫn nên vào phòng và thay bộ quần áo thoải mái hơn, thuận tiện hong khô tóc."


"… Được rồi, chờ một chút." Hà Thiến nhanh chóng chạy vào, không bao lâu sau đã thay một chiếc áo len và đi ra.


"Các ngươi có muốn uống nước không? Cola hay trà? Cái này… không thì ăn cam? Cam trong nhà được nhập khẩu, rất ngọt.


Ta vừa tắm xong, tính sửa soạn xong liền đến bệnh viện.


Lão La bây giờ thế nào rồi? Hắn…"


Hà Thiến hoảng hốt tìm lời, cũng cố gắng biểu hiện một chút quan tâm của mình đối với lão La.


Trần Nặc nhìn lướt qua cô một cái —— dáng người cũng không tệ.


Nhìn từ bề ngoài, có thể xem là tướng mạo thanh thuần, chỉ là nhân phẩm mà… không chút nào dính dáng đến hai từ thanh thuần kia.


Dáng người cao gầy, chân tay mảnh khảnh, nhưng muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, có thể xem là vóc người tốt khó có được.


Mặt thì sao… Từng bị động tới.


Cắt mắt 2 mí, làm mũi, độn cằm.


Trong những năm này, được coi là rất tiên phong.


Trần Nặc liếc mắt nhìn qua, liền không nhìn cô nữa, ánh mắt nhìn về phía bài trí trong nhà.


Lão La… Khá sẳn sàng bỏ tiền ra để hưởng thụ.


Ừm, đàn ông sao?


Thiết bị điện dùng loại tốt nhất.


Căn phòng cũng không tệ, nhà hướng nam, ban công rộng, ánh sáng tốt. Bài trí thanh lịch.


Nhớ tới lần trước mình uống rượu với lão La, nói chuyện phiếm tới nửa đêm.


Có thể coi là tương đối hiểu về con người như ông chủ La này.


Hắn có cách ứng xử riêng đối với phụ nữ.


Chỉ dùng thận, không dùng tâm.


Vật chất, ta cho ngươi sự hưởng thụ thứ tốt nhất. Đồng thời ngươi cũng phải cho ta sự hưởng thụ tốt nhất đối với đàn ông.


Trao đổi ngang giá, không ai thua thiệt ai, rất tốt.


Cho nên, vừa rồi dùng tinh thần lực cảm ứng nghe lén được nội dung cuộc điện thoại của Hà Thiến, Trần Nặc cũng không cảm thấy lạ chút nào.


Lấy kinh nghiệm và bản lĩnh của ông chủ La, làm sao có thể không biết được nhân phẩm của Hà Thiến này?


Chỉ là, lão La hơn phân nửa không them quan tâm.


Lộ Tiểu Quân cũng đáp lại lời Hà Thiến nói.


"Hiện tại tình huống của lão La có thể xem là ổn định, ừm, nói cách khác, đã cấp cứu kịp. Mọi thứ đều ổn, chỉ là khi nào có thể khôi phục được như cũ, còn phải xem tình hình khôi phục."


Sau khi ngắn gọn dặn dò về tình huống của lão La, Lộ Tiểu Quân liền chuyển đề tài: "Còn ngươi, cũng không cần phải đi bệnh viện, hắn nằm trong phòng ICU, có đi cũng không gặp được, không tiếp xúc được, hắn cũng không tỉnh.


Ta nói như vậy đi, ngươi đi, hắn căn bản đều không biết, cho nên, cũng không có ý nghĩa gì, ngươi hiểu không?"


Hà Thiến đỏ mặt, có chút chột dạ.


Trần Nặc nhìn Lộ Tiểu Quân một cái —— vị này cũng là người hiểu rõ a.


"Ngươi cứ ở chỗ này, đợi!


Bình thường ngươi nên làm gì, thì cứ làm. Nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ.


Chờ khi nào lão La tỉnh lại, khôi phục, khi nào hắn muốn liên lạc với ngươi, chính hắn sẽ làm.


Hôm nay chúng ta đến đây, có chuyện khác để hỏi ngươi."


Lộ Tiểu Quân nói xong, thật ra tâm trạng Hà Thiến đã buông lỏng không ít, sự thấp thỏm trên mặt cũng tiêu trừ một ít.


Tại sao?


Lộ Tiểu Quân nói câu đầu tiên a, "Cứ ở chỗ này".


Vậy thì không phải đến thu nhà rồi đuổi mình đi.


Vậy là tốt rồi!


"Các ngươi, có cái gì muốn hỏi?" Hà Thiến hỏi.


"Tối hôm qua, nửa đêm sao lão La lại chạy ra ngoài?" Lộ Tiểu Quân làm bộ dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi ra, nhưng ánh mắt lại cẩn thận quan sát biểu tình của Hà Thiến.


Bên cạnh, Trần Nặc cũng lặng lẽ dùng tinh thần lực theo dõi nhịp tim và hô hấp của Hà Thiến, thậm chí là tần suất vận chuyển ý thức.


Phản ứng của Hà Thiến rất bình thường.


Đầu tiên là cô giật mình, thuận miệng nói: "Sao hai người lại đi hỏi chuyện này? Tối qua cảnh sát cũng đã gọi điện hỏi thăm."


Có điều Hà Thiến vẫn thành thành thật thật nói.


"Tối hôm qua, lão La và ta đều đang ngủ, sau đó nửa đêm điện thoại di động của hắn vang lên, đánh thức hắn, cũng đánh thức ta.


Ngươi biết không, lão La là người làm ăn, bình thường khi đi ngủ cũng không tắt điện thoại di động, cũng không để chế độ im lặng.


Sau đó, ta mơ mơ màng màng nghe thấy hắn đứng dậy nghe điện thoại, nói không được hai câu liền xuống giường ra phòng khách, ta còn nghe thấy hình như lão La có chút mất hứng, có chút tức giận."


Trong lòng Trần Nặc khẽ động: "Hắn nói gì với điện thoại?"


Hà Thiến lắc đầu: "Lúc ấy ta cũng ngủ mơ mơ màng màng, sau khi bị đánh thức, cũng không quá tỉnh táo, cũng không nghe rõ là nói cái gì."


"Một câu cũng không nghe rõ?" Trần Nặc cười nói: "Ngươi cẩn thận ngẫm lại, cái gì cũng được, tùy tiện nhớ tới cái gì cũng được."


Hà Thiến do dự một chút, nghiêm túc nhớ kỹ lại, không chắc chắn nói: "Ta nghe thấy… Lão La mắng bên kia vài câu khó nghe. Giống như đang mắng người…"


"Mắng cái gì?" Trần Nặc cười, vừa hỏi, vừa thẩm thấu một tia tinh thần lực, trấn an tinh thần ý thức của Hà Thiến, khiến cho tâm tình của cô nhẹ nhàng thư giãn, sẽ không quá mức khẩn trương.


Hà Thiến có chút rối rắm: "Ta cũng không biết khi đó mình có nghe lầm hay không, chỉ là hình như ta có nghe thấy… Có lẽ là nghe lầm, nhưng là… Hình như có nghe thấy…


Hắn mắng người, nói người nọ chỉ biết mở kỹ viện thấp hèn, nguyên câu thì ta không nhớ rõ, đại khái chính là ý này…"


Nói xong, bỗng nhiên ánh mắt Hà Thiến sáng lên, nói xong, thật sự nhớ lại một câu.


"A đúng rồi! Ta nhớ rồi! Hắn có mắng một câu với bên kia.


Nói… Mẹ nó thứ ngươi mở cũng chỉ là phòng tắm, mẹ nó không phải Thanh Mộc Đường, thật sự coi mình là đại nhân vật!


Đúng đúng, chính là câu này."


Sắc mặt Trần Nặc bỗng nhiên trở nên có chút đặc sắc.


Mở kỹ viện? Còn là dưới hình thức phòng tắm?


Chuyện này không phải là trùng hợp ngẫu nhiên.


Trần Nặc lắc đầu, đè xuống nụ cười lạnh trong lòng, bất động thanh sắc tiếp tục nói: "Sau đó thì sao?"


"Sau đó, hắn ta cúp điện thoại trở về phòng, tức giận nằm hút thuốc trên giường —— bình thường ta không thích hắn hút thuốc trong phòng ngủ, nhưng khi đó, nhìn hắn cực kỳ không vui, nên ta không dám nói gì."


Chương 1544

Bình Luận (0)
Comment