Chương 1568
Trần Nặc, Học Sinh Phẩm Học Kiêm Ưu Trường Trung Học Số 8 (1)
Hai ngày sau, ông chủ La Đại Sạn nằm trong phòng ICU đã tỉnh lại.
Chuyện của nhà họ La, ngược lại cũng không có truy đuổi nữa.
Đổng sự Cái thần bí kia đã biến mất, không biết đã chạy đi đâu. Bản thân La Đại Sạn kỳ thật cũng có chút không dám xác định, tai nạn xe cộ của mình rốt cuộc có quan hệ gì với Đổng sự Cái này hay không.
Vốn dĩ, từ quá trình xảy ra tai nạn xe cộ, người bình thường không có cách bài tìm ra dấu vết do con người tạo ra.
Về phần Đổng sự Cái từng tới bệnh viện trong thời gian La Đại Sạn hôn mê cũng có thể lý giải là một loại hành động muốn thừa dịp mà ra tay, nhưng cũng không thể lấy làm bằng chứng xác thực mọi chuyện do hắn chủ mưu.
Chẳng qua, rất nhiều chuyện, tuy rằng không có chứng cớ, nhưng trong lòng ít nhiều cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Nhất là Lộ Tiểu Quân, sau khi đem chuyện Trần Nặc sau lưng hỗ trợ điều tra nói cho La Đại Sạn, tuy rằng La Đại Sạn vừa mới tỉnh lại, tinh thần không tốt lắm, nhưng vẫn cho người lui ra bên ngoài như cũ, đem một mình La Thanh gọi vào trong phòng, hai cha con nói chuyện gì, người bên ngoài cũng không biết.
Sau đó La Đại Sạn chuyển vào phòng bệnh bình thường, bắt đầu triệu kiến một số người trong công ty.
Sau khi trấn an xong lòng người, thật ra La Đại Sạn có chút mệt mỏi
Sau khi Lộ Tiểu Quân đua tất cả mọi người trong công ty đi, một mình ở trong phòng bệnh, kéo ghế lại ngồi bên giường.
"Ta cảm thấy ngươi nên nghỉ ngơi trước một chút đi, mạng so với tiền quan trọng hơn."
La Đại Sạn nghe xong lời này, cười khổ một tiếng, khoát tay áo: "Thân thể của ta ta biết, hình như mình có thể chịu đựng được. Ngược lại kỳ quái, lần này bị thương nặng như vậy, cư nhiên nhanh như vậy đều có thể xuống giường.
Ngươi còn nhớ không, lần đó, ta bị ba đao, nơi này, nơi này, còn có nơi này!
La Đại Sạn khoa tay múa chân ở mấy vị trí ngực và bụng mình: "Lần đó đổ máu, chính ta cũng sợ gần chết.
Kết quả là, ta nằm ước chừng nửa tháng mới có thể xuống đất.
Lần này ngược lại kỳ quái, thân thể này của ta, giống như…"
Lộ Tiểu Quân cũng vẻ mặt khó hiểu: "Ta cũng cảm thấy kỳ quái, không chỉ có ta, ngay cả bác sĩ cũng cảm thấy kỳ quái.
Theo lý thuyết, với độ tuổi này của ngươi, thân thể của ngươi, nhìn thì cường tráng, ngày thường cũng đều dính không ít tửu sắc, thật sự chỉ có vẻ ngoài cường tráng mà thôi.
Nhưng bác sĩ đều nói, năng lực phục hồi của ngươi so với nhưng thanh niên còn tốt hơn rất nhiều.
Đừng nói là đứng dậy xuống đất, bác sĩ nói cũng không nghĩ tới ngươi có thể tỉnh lại nhanh như vậy.
Ngươi có lẽ không biết, khi ngươi được đưa đến bệnh viện, ngươi suýt chút nữa đã chết rồi."
Nói xong, Lộ Tiểu Quân thở dài: "Lão La, nghe ta một câu đi, mạng so với tiền còn quan trọng hơn. Có một số chuyện, đừng quá cứng nhắc."
Sắc mặt của La Đại Sạn có chút phức tạp, nhìn cửa và ngoài cửa sổ, hạ thấp giọng nói: " Tiểu Quân, ta hiểu ngươi nói cái gì.
Ta cũng hiểu sinh mệnh quan trọng hơn tiền bạc. Nhưng nếu đã đi con đường này của ta, dù có giữ được mạng sống lúc này, nhưng ngược lại vẫn phải chết nhanh trong nhiều trường hợp!"
Dừng lại một chút, hắn lại hạ thấp thanh âm vài phần: "Ví dụ như chuyện lần này, nếu lúc ấy ta không cắn răng chống đối, cho dù họ Cái kia không động tới ta. Nhưng ta đi theo họ Cái, sẽ đắc tội với đối tác vốn có của chúng ta.
Người ta cũng là cường long, hơn nữa còn là cường long địa phương, ta đắc tội được sao
Thân làm nhị ngũ tử, không có kết cục gì tốt đẹp.
Còn không bằng liều mạng thử, cứng rắn thử, cường long người ta còn có thể thấy mình có phần công lao vì đã cắn răng ngạnh kháng."
Sắc mặt Lộ Tiểu Quân phức tạp: "Vậy nếu lần này ngươi chết thì sao?"
La Đại Sạn nhếch miệng: "Chết không được, hạng mục này không đến mức muốn mạng của ta, lợi ích không lớn như vậy. Mà ngay cả khi ta thực sự chết…
Chỗ La Thanh, còn có ngươi chiếu cố.
Ta để lại một khoản tiền cho thằng Thanh, ở nước ngoài, học hỏi những người ở nước ngoài kia lập quỹ tín thác gì đó.
Nửa đời sau, chỉ cần hắn không phóng đãng, không phải ngày nào cũng bào ngư tôm hùm, cả đời này đều có cơm để ăn, cũng không đói chết.
Còn nữa, lần trước chúng ta đi Đông Nam Á, ngươi có nhìn trúng căn nhà ở Thái Lan kia, ta cũng đã mua được rồi, đến lúc đó để lại cho ngươi dưỡng lão."
Lộ Tiểu Quân không lên tiếng, theo bản năng sờ túi quần, sờ một chút, mới ý thức được nơi này là phòng bệnh không thể hút thuốc.
"Ngươi cảm thấy, chuyện lần này, xác định là do họ Cái kia động thủ sao?"
"Xác định hay không xác định thì trong lòng mọi người đều biết là được rồi, loại chuyện này sao, chúng ta cũng không phải tòa án, không cần chứng cớ gì, chỉ cần biết là hắn, trong lòng tự biết là được rồi ." Đại Sạn cắn răng.
Lộ Tiểu Quân yên lặng trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cắn răng, từ trong miệng xuất ra hai chữ.
"Quên đi!"
La Đại Sạn nâng mí mắt nhìn Lộ Tiểu Quân: "…"
Lộ Tiểu Quân hít sâu một hơi, ánh mắt lấp đảo nhìn chằm chằm La Đại Sạn: "Lão La, ta nói quên đi!"
La Đại Sạn vẫn không nói lời nào.
Lộ Tiểu Quân đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn vành đai cây xanh trong bệnh viện nằm dưới lầu ngoài cửa sổ.
Hắn không quay đầu lại, chỉ thấp giọng chậm rãi nói: "Nếu là hai mươi năm trước, ta và ngươi đều còn trẻ, ngoại trừ một thân hơn một trăm cân này, cái gì cũng không sợ không quan tâm, ta tuyệt đối sẽ ủng hộ ngươi, ăn miếng trả miếng!
Mặc kệ hắn là rồng sống nào, hay là thiên vương lão tử gì đó, giẫm lên đầu chúng ta như vậy, cho dù là phải va chạm đầu vỡ máu chảy, cũng phải bẻ sạch hai cái răng của hắn!
Nhưng…"