Chương 1589
Trần Kiến Thiết Có Tình Có Nghĩa (1)
Thân là người có năng lực tinh thần lực cường đại, khi tinh thần lực cảm ứng được cảnh báo, Trần Nặc tuyệt đối sẽ không xem nhẹ.
Lập tức dừng bước truy đuổi, nhanh chóng kiểm tra nội thị trong không gian ý thức một lần, đột nhiên trong lòng Trần Nặc khẽ động.
Cái gì đây?
Mọi thứ trong không gian ý thức dường như bình thường, nhưng lại cố tình để cho Trần Nặc phát hiện ra một tia khác biệt cực kỳ yếu ớt không dễ phát hiện.
Nói như thế nào đây, tựa như hình ảnh vốn có độ phân giải 4K lại biến thành HD bình thường, cái loại cảm giác hỗn độn cùng cảm giác tẩy tế bào chết như có như không, giống như ở trong không gian ý thức bôi lên một tầng sương mù mỏng manh.
Hơn nữa, Trần Nặc phát hiện lớp màn mỏng này đang nhanh chóng dung hợp với không gian ý thức của mình —— nếu như giờ phút này mình không bị cảnh báo trong lòng nhắc nhở, chỉ cần hắn mê muội, một lát sau, lớp màn mỏng này hoàn toàn dung hợp vào không gian ý thức của mình, như vậy mình sẽ không thể nào phát hiện được nữa.
Nếu phát hiện ra vấn đề, Trần Nặc trầm ngâm một chút, nhanh chóng phản ứng.
Tinh thần lực trong không gian ý thức bắt đầu nhanh chóng vận chuyển, ý đồ cách ly lớp màn mỏng đang cố gáng dung nhập vào.
Nhưng rất nhanh Trần Nặc phát hiện cách làm như vậy không giúp được gì, lớp màn kia tựa hồ cũng là một loại tinh thần lực càng cao minh và thần kỳ, tựa hồ nương theo sự dung nhập, liền bắt đầu nhanh chóng hòa tan cùng che đậy một số thứ.
Mắt thấy từng bước dung nhập, Trần Nặc gấp gáp sinh trí, bỗng nhiên nhớ tới một ý niệm trong đầu.
Hắn nhanh chóng huyễn hóa ra một thứ ở trong không gian ý thức.
Đó là một bùa ánh sáng màu vàng!
Đây là năng lực thuộc về "Vu Sư", sau trận đại chiến lúc trước, Trần Nặc lưu lại một viên phù văn mang thuộc tính tinh thần lực thuộc về Vu Sư, phù văn này là do Vu Sư dùng cả đời để nghiên cứu ra, chuyên môn dùng để cắn nuốt tất cả lực lượng tinh thần lực, giúp cường hóa tuyệt kỹ của mình.
Nói như vậy đi, cơ hồ tương đương với Hấp Tinh đại pháp, hoặc là Bắc Minh Thần Công trong lĩnh vực tinh thần lực.
Sau khi tấm phù văn này lóe lên, theo ánh sáng phù văn lưu động, nhanh chóng đem lớp màn mỏng kia hấp dẫn tới.
Màn mỏng đang dung hợp, phù văn đang hấp thu, so sánh tốc độ hai bên thì rõ ràng là tốc độ phù văn chậm hơn rất nhiều.
Hiển nhiên tinh thần lực của lớp màn kia còn cao hơn phù văn của Vu Sư.
Nhưng, Trần Nặc cũng không phải muốn hấp thu toàn bộ, hắn toàn lực rót tinh thần lực vào, thúc dục phù văn vận chuyển…
Trong nháy mắt, một góc lớp màn dễ dàng bị phù văn dung hợp!
Chỉ cần một chút này, vốn dĩ lớp màn mỏng che đậy toàn bộ không gian ý thức kia, liền đột nhiên xuất hiện một khe sơ hở.
Sau khi khe hở này bị đột phá, trong nháy mắt tinh thần Trần Nặc chấn động! Vô số tin tức bị lớp màn này che đậy, tràn vào trong đầu!
"Ba phút…"
"Hai mươi tám phút…"
"Thời gian quay lại…"
"Ngươi cho rằng đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện sao…"
Hơn tám mươi lần truy đuổi, quá trình chiến đấu, giống như chiếu phim, những ký ức xông vào sâu trong đầu Trần Nặc!
Trần Nặc nhắm mắt lại, sau đó mở mắt, sắc mặt ngưng trọng nhanh chóng lấy điện thoại di động ra nhìn thử, quả nhiên, trong hộp tin nhắn gửi đi của điện thoại di động, sắp xếp hơn tám mươi tin nhắn!
Tất cả đều là mình gửi cho Lộc Tế Tế!
Hít sâu một hơi, lại phun ra thật dài.
"Trần Kiến Thiết này… Lợi hại hơn ta mong đợi! Khả năng này, có chút BUG ah!"
Năng lực này thật sự là BUG, phá giải như thế nào đây?
Trần Nặc suy tư một chút, bỗng nhiên khóe miệng giật giật, lộ ra một tia cười xấu xa, sau đó vặn người đuổi theo!
Bên bờ hồ!
Trần Kiến Thiết nhìn Trần Nặc đuổi theo, lạnh lùng cười, còn chưa mở miệng, đã thấy Trần Nặc đã nhanh chóng phát động công kích!
Di, lần này không nói lời nào liền trực tiếp động thủ?
Không sao cả, dù sao cũng giống nhau.
Xúc tu niệm lực vây quanh bốn phía! Trần Kiến Thiết phá vòng vây, Trần Nặc bắt lấy cổ tay hắn, Trần Kiến Thiết sớm đã có phòng bị, bắt hụt…
Hơn hai mươi phút sau, Trần Kiến Thiết lại bị đánh bại!
Trong lòng hắn nhanh chóng ghi nhớ bước hành động lần này của Trần Nặc, lạnh lùng cười: "Trần Nặc, đừng đắc ý, chúng ta lại lần nữa."
Trần Nặc không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.