Chương 1594
Hổ Dữ Không Ăn Thịt Con (1)
Theo ý của Trần Nặc thì năng lực ngịch đảo thời gian này, thật sự là quá mức BUG.
Năng lực này, cũng không thể là thứ mà một người ở cấp bậc Kẻ Phá Hoại như Trần Kiến Thiết có thể khống chế.
Đừng nói là loại cấp bậc Kẻ Phá Hoại như Trần Kiến Thiết, ngay cả Chưởng Khống Giả như Trần Nặc —— cho dù là Chưởng Khống Giả trên toàn thế giới, cũng không chọn ra được một người nào có được loại năng lực thần kỳ này.
Thậm chí, ngay cả mấy hạt giống kia cũng không thể nắm giữ được năng lực khống chế thời gian a.
Đây là một lỗi!
Loại năng lực này, nếu như khéo léo vận dụng, nó cơ hồ chính là vô địch!
Sở dĩ coi loại năng lực này là BUG, bởi vì nó gần như có thể phá vỡ các quy tắc phân cấp hiện có.
Hơn nữa, suy nghĩ sâu hơn một bước, thời gian có thể là trục thứ tư trong phỏng đoán!
Nếu một người có thể khống chế thời gian mà nói, cấp bậc của nó sẽ khiến mọi người phải rung động.
Trần Kiến Thiết?
Một người có năng lực cấp bậc Kẻ Phá Hoại, làm sao có thể có được loại năng lực này?
Hắn cũng không phải là thiên tuyển chi tử.
Kiếp trước cho tới bây giờ Trần Nặc cũng chưa từng nghe nói qua cái tên Trần Kiến Thiết, cũng chưa từng nghe nói qua cái tên "Đông Ông" ở thế giới ngầm, rất hiển nhiên, lão Trần này, kiếp trước vẫn luôn đuổi theo hắn từ đầu đến cuối.
Hơn nữa, điều càng làm cho Trần Nặc cảnh giác chính là, trong tay Trần Kiến Thiết này, thế mà còn có cặp hạt gạo ngọc bích kia!
Đây là phần còn lại của hạt giống!
"…" Trần Kiến Thiết trầm mặc.
Trần Nặc ngược lại cũng không chút hoang mang, ngồi xổm trước mặt Trần Kiến Thiết, cười hỏi: "Như thế nào, không chịu nói sao?"
Trần Kiến Thiết hít sâu một hơi: "Ngươi là muốn đào rễ của ta sao?"
Trần Nặc thản nhiên nói: "Năng lực này quá cao cấp, Chưởng Khống Giả đều không thể khống chế thời gian, nhưng hết lần này tới lần khác, một kẻ có năng lực chỉ đạt tới cấp bậc Kẻ Phá Hoại lại có thể tự do khống chế, loại chuyện này, ta làm sao có thể không hỏi rõ chứ."
Ánh mắt Trần Kiến Thiết phức tạp: "…"
"Hơn nữa, năng lực này của ngươi còn có một chỗ thần kỳ. Chúng ta giao thủ, ngươi thế mà lại phát động hơn tám mươi lần.
Một kỹ năng mà ngươi có thể phóng thích hơn tám mươi lần, để kích hoạt kỹ năng này thì cần phải có thứ gì đó để quay ngược thời gian, phải không?
Hay là nói, ngươi có thể tùy ý phát động, nhưng căn bản không hao phí bất kỳ thứ gì?
Nếu như là năng lực bình thường, phần lớn đều sẽ hao phí tinh thần lực của người có năng lực, hoặc là lực lượng dự trữ gì khác.
Nhưng… Hơn 80 lần!
Đừng nói là phát động một kỹ năng thần kỳ như vậy.
Một người, cho dù là phun hơn tám mươi ngụm nước bọt, cũng đều mệt muốn chết!
Cho dù là Chưởng Khống Giả, muốn một hơi sử dụng một kỹ năng mạnh nhất của mình hơn tám mươi lần, căn bản không có người có thể làm được.
Trừ khi…
Năng lực nghịch đảo thời gian này của ngươi, là không hao phí?"
Trần Nặc nói nhiều như vậy, nội tâm Trần Kiến Thiết giãy dụa, rốt cục nâng mí mắt mình lên nhìn Trần Nặc: "Ngươi… Ta nói, ngươi thật sự để ta yên sao?"
"Ngươi không nói, ta tuyệt đối sẽ không thả ngươi." Trần Nặc rất nghiêm túc trả lời.
"Không." Trần Kiến Thiết lập tức lắc đầu: "Ngươi phải hứa với ta, ta nói rồi, ngươi thật sự buông tha cho ta."
Trần Nặc trầm ngâm một chút, gật đầu: "Có thể, dù sao ngươi nói không sai, giữa chúng ta không có kết thù gì lớn, huống chi ngươi cũng là cha ta, trong thân thể ta chảy dòng máu của ngươi.
Vừa rồi không phải ngươi cũng đã nói sao, dù thế nào thì ta cũng không có khả năng giết hại cha mình a."
Trần Kiến Thiết: "Vậy ngươi định xử lý ta như thế nào?"
"Ngươi trả lời nghi hoặc của ta, sau đó, ta có thể cân nhắc buông tha ngươi —— đương nhiên, cũng sẽ không buông tha một cách đơn giản như vậy, ngươi nhất định phải cam đoan từ nay về sau không được quấy rầy Âu Tú Hoa nữa!
Ngoài ra, ngươi phải quỳ xuống trước mộ bà nội nhận lỗi."
(Sau đó ta lại đem ngươi đi chôn)
Trong lòng Trần Nặc bổ sung thêm một câu.
Trần Kiến Thiết đại thể đã tin.
Trong nhận thức của hắn, dù oán giận lớn đến đâu, người trước mặt này tất nhiên vẫn là con trai hắn, lại không thật sự kết thù gì, Trần Nặc quả thật không có lý do gì mà giết hắn.
"Được rồi, ta nói cho ngươi biết, năng lực này…"
"Chờ một chút." Trần Nặc cười nói: "Ngươi cũng đừng nói dối ta, nếu như bị ta nhìn ra, như vậy ta cũng sẽ không tha cho ngươi… Cũng không đến mức sẽ giết ngươi, nhưng có lẽ ta sẽ phá vỡ không gian ý thức của ngươi, biến ngươi thành một người mất trí nhớ, ngay cả người bình thường cũng không bằng."
Trần Kiến Thiết trầm mặc một chút, lại mở miệng: "Được rồi, năng lực này của ta, quả thật không có hao phí bất kỳ lực lượng nào, tất nhiên nó cũng không tiêu tốn lực lượng tinh thần như ngươi nghĩ. Chỉ cần ta muốn, ta có thể kích hoạt nó một trăm lần!"
Trần Nặc biến sắc: "Làm sao có thể?!"
"Ta vẫn chưa nói xong.
Thứ mà nó tiêu thụ không phải là lực lượng hay năng lượng.
Nhưng cũng không phải là không có hao phí.
Chính xác mà nói, nó lấy mất thời gian của ta."