Chương 1616
Con Trai Hiếu Thảo Bị Bắt Cóc (6)
Mắt thấy Trần Nặc im lặng không nói gì, Trần Kiến Thiết tươi cười: "Ta có tè ra quần hay không cũng không quan trọng, nhưng không phải ngươi vẫn còn ở bên cạnh ta sao, vạn nhất khiến phòng nồng nặc mùi, ngươi cũng không dễ ngủ đúng không?"
Trần Nặc cười cười nhìn hắn một cái, xoay người ra cửa.
Lão thái thái đã dậy từ lâu, bữa sáng đã được bày ra trên bàn.
Có bàn chải đánh răng mới bên cạnh bồn nước trong nhà vệ sinh được chuẩn bị cho Trần Nặc.
Rửa mặt xong, ăn sáng —— điểm tâm có món cháo trắng…Lão thái thái còn luộc hai quả trứng.
Trứng gà cũng chỉ có hai quả, một cho Trần Nặc, một cho Trần Kiến Thiết.
Trần Nặc im lặng lột trứng gà ăn, Trần Kiến Thiết bên cạnh vừa định đưa tay, Trần Nặc ở dưới gầm bàn giẫm lên hắn một cước.
Trần Kiến Thiết sửng sốt, bắt được ánh mắt như cười như cười của Trần Nặc.
Trần Kiến Thiết bỗng nhiên hiểu!
Lấy trứng gà bóc vỏ, rồi bỏ vào bát của lão thái thái.
"Mẹ, ngươi ăn đi!"
Lão thái thái: ???
Hành động này, khiến cho lão thái thái bỗng nhiên có chút ngây người.
Nhìn kỹ Trần Kiến Thiết một cái, ừm, chính là con trai của mình.
"Ta không ăn, ngươi ăn đi, trên người ngươi còn có thương tích, bổ sung chất dinh dưỡng nhiều vào."
Mắt thấy lão thái thái cầm đũa muốn gắp trứng gà vào bát mình, Trần Kiến Thiết sợ hãi vội vàng bưng bát lên né tránh: "Ta thật sự muốn không ăn! Ngươi ăn đi! A, ta không muốn ăn trứng!"
Lão thái thái sững sờ nhìn con trai của mình, có vẻ bỗng nhiên hiểu được cái gì đó, ánh mắt đỏ lên, quay đầu đi, sau đó xoa xoa mí mắt, xoay người lại, xấu hổ cười cười với Trần Nặc.
Một quả trứng, lão thái thái ăn trong một phút, nhai rồi nuốt.
Trứng luộc nhạt nhẽo vô vị, nhưng lão thái thái ăn như thể sơn hào hải vị.
Bữa sáng rất vội vàng.
Bởi vì không riêng gì Trần Kiến Thiết và Trần Nặc muốn rời đi. Mà thực tế, lão thái thái cũng phải đi làm.
Dù sao mới năm mươi tuổi, còn chưa về hưu.
Lão thái thái vội vàng thu dọn bát đũa, lại bị Trần Kiến Thiết nhiệt tình đẩy ra khỏi phòng bếp, tỏ vẻ để mình rửa chén, bà cứ nhanh chóng đi làm…
Nhìn lão thái thái từng bước quay đầu lại rời khỏi nhà, Trần Kiến Thiết mới thở phào nhẹ nhõm.
Xoay người lại, liền thấy Trần Nặc cười tủm tỉm đứng ở phía sau.
"Như thế nào, sợ ta làm tổn thương mẹ ngươi sao?" Trần Nặc thản nhiên cười nói.
Trần Kiến Thiết dùng sức cắn răng một cái, bỗng nhiên liền quỳ xuống đất!
"Cái kia, đại ca, ta nếu có làm gì nên tội với ngươi, ngươi muốn trả thù thì cứ tìm ta. Mẹ ta đã không còn trẻ gì, hơn nữa cũng không thù không oán với ngươi, ngươi đừng làm tổn thương bà ấy có được hay không.
Hơn nữa, lời ta nói đều là sự thật, nhà ta không có tiền không có quyền —— ngươi có bản lĩnh lớn như vậy, trong nhà ta thật sự không có thứ gì đáng để ngươi để mắt!"
Trần Nặc gật gật đầu, đăm chiêu, bỗng nhiên nói: "Ngày hôm qua mẹ ngươi đưa tiền cho ngươi thì sao?"
"Đây! Nó ở đây! Tất cả đều ở đây!"
Trần Kiến Thiết móc ra.
Trần Nặc cầm lấy xấp tiền này, sắp xếp gọn gàng trong tay, đặt lên bàn, lại cầm một ly nước đặt lên trên.
Lúc này mới xoay người khoát tay áo với Trần Kiến Thiết: "Đi thôi."
Thành Kim Lăng năm 1981 còn chưa có taxi —— loại đồ chơi mới mẻ này, chỉ có ở Bắc Thượng Quảng mới có, hơn nữa vẫn còn hiếm thấy, lại đặc biệt đắt.
Trần Nặc và Trần Kiến Thiết ngồi xe buýt trở về thành Kim Lăng, thẳng đến gần trưa, mới trở về gần nhà xưởng bột mì.
"Đại ca, ngươi xem, kế tiếp chúng ta đi đâu vậy?" Trần Kiến Thiết vẻ mặt ủ rủ.
"Ngươi về nhà cũng được, về nhà xưởng làm việc cũng được, liên quan gì đến ta." Trần Nặc một đường không nói gì rốt cục mở miệng.
"… Hả?"
Trần Kiến Thiết choáng váng!
"Ngươi, ngươi thả ta đi?"
"Thật nhàm chán, ta đi theo ngươi có gì thú vị sao." Trần Nặc lắc đầu, nhưng sau đó lại cười nói: "Nếu ngươi muốn trả thù ta cũng được, tìm mấy người bạn của ngươi tới trả thù ta, đều được cả. Hoặc là ngươi báo cảnh sát, nói có ai đó đã bắt cóc ngươi và đánh ngươi, như thế nào cũng được."
"Không dám! Tuyệt đối không dám!!" Trần Kiến Thiết vội vàng lắc đầu.
Hắn ta thực sự không dám!
Hơn nửa đêm từ tầng năm người trèo cửa sổ nhảy ra ngoài, ra ngoài một chuyến liền lấy về mấy trăm tệ!
Loại nhân vật này, hắn có thể chọc vào được sao?
Trần Nặc nói xong, lại dứt khoát rời đi.
Trần Kiến Thiết mắt thấy Trần Nặc đi tới ngã tư, rẻ vào ngỏ không còn nhìn thấy bóng người, vẫn còn không yên tâm, đứng nhìn thật lâu, nhìn đến mức mắt đều chua xót, lúc này mới thở dài một hơi.
Bụng chứa đầy nghi hoặc, mới khập khiễng đi về phía nhà xưởng.
Tiểu sát tinh này, đánh mình một trận, còn bắt cóc mình về nhà…
Tình huống gì đây?
Chỉ vì muốn mình diễn trò đứa con hiếu thảo ở trước mặt mẹ ruột của mình?
Một quán ăn nhỏ không xa xưởng cát.
La Đại Sạn phiên bản trung niên đang đứng trước bàn rượu, cầm một bình rượu trắng, lớn tiếng cổ vũ sĩ khí.
"Vương Nhị hắn có cái gì đặc biệt! Không phải là cũng một đầu, hai mắt sao! Lần này chúng ta chỉ cần khiến hắn ngã xuống, sau này cùng nhau ăn ngon, uống cay! !"
Năm sáu hán tử cường tráng ngồi trong phòng nghe vậy đều trở nên phấn khích.
Đúng lúc này…
"Sạn ca!!"
Rầm!
Cửa phòng bị đẩy ra!
Một thủ hạ chạy vội vào, vẻ mặt lo lắng: "Xảy ra chuyện!"
La Đại Sạn cả kinh: "Chuyện gì?"
"Vương Nhị! Gặp chuyện không ổn!" Thủ hạ thở hổn hển: "Ta mới nghe nói, tối hôm qua hồ sơ đánh bạc của Vương Nhị Tử bị người ta tịch thu!"