Chương 1630
Bạo Lực Gia Đình Là Bất Hợp Pháp (2)
Thompson mới một cước đá văng cửa xe đã biến dạng, nửa chân vừa đặt chân trên mặt đất, liền nhìn thấy Lộc Tế Tế đang ôm nhau với Trần Nặc, Lộc Tế Tế kẹt trên mui xe cẩn thận lạnh lùng quát một tiếng: "Hừ, đồng bọn của ngươi sao? Đến đây, cùng nhau ra tay đi! !"
Thompson mặt trắng bệch đột nhiên thu chân lại.
Đồng bọn con mẹ ngươi! !
Lão tử không phải đồng bọn! !
Lão tử muốn rời khỏi nơi này! !
Ý niệm trong lòng hắn rất đơn giản: Tiểu sát tinh này đánh nhau với nữ Chưởng Khống Giả này…
Các ngươi cứ đánh nhau đi!
Lão tử không dám đắc tội với ai hết!
Đắc tội với nữ Chưởng Khống Giả này… Vạn nhất tiểu sát tinh này đánh xong rồi bỏ chạy.
Ta là "đồng bọn" này, có thể gánh chịu nổi sao?
Ta không muốn làm đồng bọn!
Xe bị hỏng rồi!
Đừng nói xe bị phế, cho dù bây giờ xe có bị cháy, lão tử cũng không muốn ra ngoài! !
Ầm…
Phần mui xe phía trước của xe, quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của mọi người phụt lên một ngọn lửa.
Thompson: "…"
Người lái xe: "… BOSS, chúng ta còn chưa xuống xe sao?"
…
Trần Nặc tát vào thân xe, nhất thời mui xe trên thân xe vặn vẹo, bộ phận kim loại của xe đang kẹp hai người bị đứt gãy, sau đó Trần Nặc liền vặn vẹo, hai người lại phóng lên trời bay ra ngoài.
Ở giữa không trung, hai người lao vào nhau tựa như một quả bóng, nhưng mặc cho Lộc Tế Tế cố gắng như thế nào, Trần Nặc vẫn luôn ôm lấy phía sau cô.
Tia chớp đã hơn mười lần xuyên thủng trên người Trần Nặc, mắt thấy da thịt trên người Trần Nặc đều bốc ra một mùi khét, người này vẫn gắt gao không buông tay.
Mà giờ phút này thật ra Trần Nặc đã cân nhắc một cách đại khái.
Hiện tại, Lộc Tế Tế trước mắt này, thực lực còn xa xa không bằng cô vợ nhà mình.
Ừm, nói như vậy có chút kỳ quái, nhưng đại khái chính là ý đó.
Nếu đổi lại là Lộc Tế Tế của năm 2002, Trần Nặc nào dám chống đỡ hơn mười nhát roi tia chớp của cô?
"Buông ra!"
"Không buông."
"Ngươi!!!." Lộc Tế Tế trừng mắt.
Trần Nặc hít sâu một hơi: "Trừ phi ngươi rời khỏi đây với ta, chúng ta tìm một nơi nói chuyện ."
"Ngươi có âm mưu gì!"
"Không có, thật sự chính muốn nói chuyện."
"Nói chuyện sao, đánh ngươi ngã xuống rồi nói sau!”
Trần Nặc thở dài: "Có một chuyện ngươi không biết sao?"
"Cái gì?"
"Bạo lực gia đình là vi phạm pháp luật."
"… ¥#…%%&&(——"
Trần Nặc ngây ngẩn cả người, hắn không thể tưởng được Lộc Tế Tế lại phun lời chửi mắng.
Hai đời làm người, thật ra hắn chưa từng nghe thấy Lộc Tế Tế mắng chửi tục tĩu.
Vì thế, Trần Nặc bỗng nhiên có chút trầm ngâm, sau đó thở dài: "Được rồi, trước tiên xin lỗi ngươi trước, việc tiếp theo ta làm ngươi nhất định sẽ tức giận, nhưng chỉ có như vậy mới ta có thể để ngươi ngoan ngoãn đi theo ta."
Lộc Tế Tế ngưng lại câu chửi tục đã mắng được một nữa: "Ngươi muốn làm gì?"
Trần Nặc cười ha ha.
Và rồi…
Hắn bỗng nhiên nghiêng qua mặt, hung hăng hôn lên vành tai của Lộc Tế Tế.
Được rồi, để đảm bảo, hắn còn thu hồi một tay, hung hăng túm lấy cái mông của Lộc Tế Tế!
Lộc Tế Tế: "…"
Trong nháy mắt, cả người Lộc Tế Tế đều cứng đờ!
Trong đầu cũng hoàn toàn trống rỗng!
Thật sự chính là trống rỗng, trong đầu cái gì cũng không có, tư duy gì đó đều đình trệ.
Hai giây sau, cảm giác được người đàn ông phía sau đã buông mình ra, thân hình giống như con thỏ trúng tên nhanh chóng xẹt qua giữa không trung, xa xa rời đi…
Lộc Tế Tế mới đột nhiên bình tĩnh lại! !
Hắn ta !!!!!.
Hắn ta !!!!!!!.
Làm sao hắn dám ??!!!!!!
Chưa từng có ai dám làm những chuyện như vậy với mình!!!!!!!
Không có một tia do dự, toàn thân Lộc Tế Tế đột nhiên bộc phát điện quang!
Trong một đoàn hồ quang bạo liệt, thân hình giống như một ánh sao băng, mãnh liệt bắn ra ngoài, lao về hướng Trần Nặc chạy!
…
"Đại, đại nhân…Chúng ta có thực sự không ra ngoài sao?"
Bên trong xe, người lái xe cắn răng nhìn Thompson. Ngọn lửa đã gần như thiêu rụi cửa xe…
Thompson: "…"
Người lái xe: "Đại nhân… Nếu thật sự không thể đi ra ngoài, có thể nhờ người qua đường gọi điện thoại đến bệnh viện kêu cấp cứu hay không…"
…
Hai bóng người lần lượt rơi xuống từ bầu trời!
Lúc rơi xuống đất, thân hình Trần Nặc lập tức bắn ra xa.
Cách đó không xa là một lâu đài trang viên!
Nơi mà Trần Nặc quen thuộc nhất ở Luân Đôn chính là nơi này… Đây cũng là nhà của Lộc Tế Tế ở Luân Đôn hai mươi năm sau đó.
Nhưng giờ phút này, Trần Nặc ngược lại yên tâm, lâu đài trang viên này là sản nghiệp thuộc về một quý tộc Anh nào đó… Một quý tộc đã xuống dốc.
Trước khi bán lại lâu đài trang viên này cho Lộc Tế Tế của tương lai, nhiều năm không có người ở, bởi vì chi phí tu sửa và bảo trì quá đắt đỏ, một nhà quý tộc đã xuống dốc sẽ không cách nào chi trả được.
Cho nên sau này mới bán cho Lộc Tế Tế.
Mà giờ phút này, trang viên này đang ở trạng thái bỏ hoang.
Vành đai xanh được cắt tỉa cẩn thận của sau này, giờ phút này vẫn là một khu cỏ dại mọc um tùm.
Trần Nặc nhanh chóng chạy về phía trang viên, Lộc Tế Tế ở phía sau xẹt tới một tia chớp.
Trần Nặc lần nữa bật ra, cảm giác điện quang đều chớp động phía sau, một gốc cây ven đường đã bạo nổ trong nháy mắt, biến thành một ngọn đuốc thật lớn trong màn đêm.
Hai người trước sau vọt vào trong trang viên, Trần Nặc không chút khách khí dùng một cước đá văng cửa lớn lâu đài, xông vào.
Bên trong lâu đài cổ vắng vẻ, không khí mục nát lại ẩm ướt.
Sau khi Trần Nặc vào cửa, trực tiếp lắc mình đi về phía bên trái, bóng người ẩn nấp trong bóng tối.
Sau đó Lộc Tế Tế trực tiếp tông vào một nửa cửa còn lại của lâu đài và xông vào.