Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1639 - Chương 1639 Được Ủy Thác (2)

Chương 1639

Được Ủy Thác (2)


Trần Nặc lắc đầu, sắc mặt phức tạp nhảy xuống, đứng trước mặt cô bé, ánh mắt lại nhìn chằm chằm thứ trong ngực cô.


"Nói thật, ta thật sự không nghĩ tới lại có thể gặp ngươi ở chỗ này —— a đúng rồi, tên hiện tại của ngươi là, mèo xám Black đúng không?"


Giọng điệu của Trần Nặc có chút ngưng trọng: "Vấn đề là, sao ngươi lại xuất hiện ở đây, hơn nữa tại sao ngươi lại quan tâm tới cô bé này như vậy?"


Trong ngực Louise, con mèo xám mập thò đầu ra, hướng về phía Trần Nặc bất đắc dĩ kêu một tiếng: "Meo ~"


Trần Nặc nở nụ cười.


"Ta không quản được sao? Ha! Ta cứ muốn quản đấy! Hiện tại ta đã gặp. Ta chắc chắn không thể coi như không nhìn thấy được - hơn nữa, có trời mới biết đây có phải là cục diện do ngươi bày ra hay không? Để đối phó với ai? Đối phó với ta? Hay là ngươi đã sớm dự đoán ta sẽ xuất hiện ở chỗ này, sẽ quen biết cô bé này?"


"Meo~"


"Câm miệng lại!" Trần Nặc có chút không kiên nhẫn khoát tay: "Ngươi có biết ta không thích nhất là nghe tiếng meo meo của ngươi hay không? Nói tiếng người đi!"


"… Meo meo…"


"Đừng có meo meo với ta, ta biết dùng ngôn người loài ngữ sẽ hao phí thêm chút sức lực, nhưng đối với ngươi mà nói ngay cả một góc băng sơn ngàn năm cũng không bằng.


Được rồi, đừng lười biếng nữa, con mèo lười."


Cuối cùng, con mèo xám đã thỏa hiệp.


Nó thoát khỏi cánh tay của Louise rồi nhảy xuống đất: "Vậy… Cường giả nhân loại không nên tồn tại ở thế giới này, vì sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?"


Mèo xám, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Trần Nặc, trong miệng rõ ràng nói ra một câu như vậy.


Ngoài ý muốn chính là, Trần Nặc còn chưa trả lời và phản ứng, Louise liền hét lên trước một tiếng.


Với sự ngạc nhiên và bất ngờ đặc biệt của một đứa trẻ.


"Ngươi quả nhiên biết nói!


Mèo tiên sinh!


Ta biết ngươi có thể nói chuyện! Lần trước ngươi nói chuyện đã bị ta nghe thấy, ta còn tưởng mình đã nghe nhầm chứ!


Chúa ơi, một con mèo biết nói!


!"


Trần Nặc thở dài: "Được rồi, nhóc con kia, con mèo lười này biết rất nhiều thứ, cũng không chỉ nói được tiếng người.


Trong thực tế, nó không chỉ có thể nói chuyện, hơn nữa còn rất giới chuyện lừa gạt!"


Mèo xám nâng một chân của mình lên rồi liếm, sau đó phàn nàn với Trần Nặc: "Ngươi đã gây thương tổn tới vật nuôi của ta."


"Hắn sao?" Trần Nặc dùng cằm ý chỉ vào người đàn ông mặc âu phục bị mình ném ở góc tường: "Không có việc gì, dù sao ngươi cũng có rất nhiều huyết thanh tự chữa lành."


Mèo xám lắc đầu, lại cất bước đi hai vòng quanh Trần Nặc, tựa hồ đang cẩn thận đánh giá Trần Nặc.


"Thật kỳ lạ a… Ngươi có một loại cảm giác quen thuộc với ta – ngươi là một người được chọn, và hạt giống đã chọn ngươi, là một kẻ mà ta không muốn trêu chọc tới.


Nhưng những gì ta không thể hiểu được là … Rõ ràng nó đã tự phong ấn rất nhiều năm… Làm thế nào mà ngươi có thể là người được chọn của nó?


Nhân loại, ngươi thoạt nhìn nhiều nhất cũng chỉ có hai mươi tuổi, mà theo ta được biết, trên người ngươi mang theo khí tức của nó —— nhưng nó đã bị phong ấn ít nhất một hai ngàn năm."


Trần Nặc cười lạnh: "Kỳ quái sao? Chẳng phải ngươi mới nên là kẻ kỳ quái hơn sao? Một hạt giống, lại cố tình đến chăm sóc một cô bé bình thường.


Khi ta gặp được cô bé, ta đã kiểm tra cẩn thận, cô bé này là một con người rất bình thường, không có bất kỳ sự khởi đầu đặc biệt."


Giọng điệu của mèo xám có chút cảnh giác: "Ngươi biết ta là hạt giống, nhưng dường như ngươi không sợ ta chút nào?"


"Tất nhiên ta không cần phải sợ ngươi.


Ta không chỉ biết ngươi là hạt giống, ta còn giữa các hạt giống không được phép tùy tiện xuống tay với những người được chọn của hạt giống khác.


Huống chi… Ngươi không phải là hạt giống bình thường.


Ngươi là một hạt giống đã từ bỏ quyền tham gia."


Mắt mèo xám thoáng cái trợn tròn: "… Ngươi biết cũng thật không ít."


Trần Nặc bỗng nhiên cười cười.


Đúng vậy, biết rất nhiều - và tất cả những điều này đều là những gì mà ngươi đã nói với ta.


Trần Nặc cười xong, liền chậm rãi nói: "Như vậy, dù sao chũng ta cũng không đánh được nhau, không bằng tán gẫu đi?"


"Trực giác của ta nói cho ta biết, nói chuyện phiếm với ngươi là một chuyện rất dễ bị thiệt." Mèo xám cảnh giác nhìn Trần Nặc.


Trần Nặc nhíu mày, nhìn mèo xám, bỗng nhiên lại nhìn về phía cô bé Louise, sau đó Trần Nặc bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ: "Ta biết rồi!


Ngươi… Ngươi muốn lần nữa tham gia sao?


Ngươi đang tìm kiếm và chọn người cho mình?


Louise là người mà ngươi chọn? Vậy nên ngươi đã chăm sóc cô bé?"


"Đừng có đoàn mò a!" Mèo xám dựng lông, giơ móng vuốt lên, bất mãn nói: "Ta không có loại suy nghĩ đó!"


"Vậy tại sao ngươi lại chăm sóc cô ấy?"


"Không bằng ngươi nói cho ta biết trước, vì sao ta không nhìn thấy được thước đo sinh mệnh của ngươi ở thế giới này, mà hết lần này tới lần khác ngươi lại đứng ở trước mặt ta?


Vì sao trên người ngươi lại có dấu ấn của một hạt giống, nhưng hết lần này tới lần khác ta rõ ràng biết được hạt giống kia đã sớm phong ấn bản thân, ngươi căn bản không có khả năng gặp được nó, trở thành người được chọn của nó!"


Một người một mèo trừng mắt nhìn nhau.


Cô bé Louise ở bên cạnh mấy lần muốn há miệng mở miệng hỏi chút gì đó, lại nghe như hiểu lại như không hiểu, trong lúc nhất thời cũng quên nói chuyện.


"Được rồi, ngươi nói cho ta biết, ngươi đến từ đâu, ta sẽ nói cho ngươi biết, tại sao ta lại ở nơi này." Mèo xám cuối cùng đã thẳng thắng.


Trần Nặc gật gật đầu: "Thành giao!"


Nói xong, Trần Nặc vung tay lên, dưới một đạo tinh thần lực phong ấn, không gian ý thức của Louise đột nhiên lâm vào trong giấc ngủ, cô bé thẳng tắp ngã xuống, mà còn chưa ngã xuống đất, đã được hai xúc tu tinh thần lực của Trần Nặc đỡ lấy, chậm rãi nằm trên mặt đất.


"Sao lại làm cho cô bé ngất xỉu? Có chuyện gì sao? Chẳng lẽ những lời mà ngươi sắp nói với ta, không thích hợp để cho con nít nghe sao?" Con mèo xám nhìn chằm chằm Trần Nặc.


"Mặc kệ ngươi có tin hay không, nhưng ít nhất ánh nhìn của ngươi có chút chính xác, ta là một người không nên thuộc về thế giới này.


Những lời này nếu lọt ra ngoài để cho người khác nghe được, khẳng định cảm thấy ta bị điên rồi.


Nhưng ngươi là một hạt giống – ngươi chắc chắn sẽ hiểu điều đó.


Vậy nên, nếu ta nói với ngươi, ta không thuộc về thời gian và không gian này, ta đến từ tương lai, nhưng bởi vì gặp phải một sự tồn tại cường đại vẫn còn ẩn đằng sau hậu trường chưa từng xuất hiện lần nào – người này, có khả năng điều khiển thời gian!


Mà ta, có thể đã là bị thứ kia ném đến thời không này."


Trần Nặc nói xong, chỉ một ngón tay vào mèo xám: "Bây giờ đến lượt ngươi rồi!"


Mèo xám im lặng, sau đó nó mới từ từ nói, "Lý do của ngươi tuy vô lý - nhưng ta cảm thấy ngươi hẳn không có nói dối."


"Còn ngươi thì sao? Tại sao bạn trở thành một người bạn của một cô bé như vậy, lại còn thường xuyên chăm sóc cô ấy?"


Con mèo xám chớp chớp mắt: "Nếu ta nói với bạn, ta là được ủy thác – ngươi có tin được không?"


"Được người ta ủy thác sao? Là ai? Ai đã giao phó cho ngươi chăm sóc cô bé ấy?"


"Một tên cực kỳ cường đại mà ta cũng không tìm được."



Chương 1639

Bình Luận (0)
Comment