Chương 1654
Đừng Cố Chạy! (2)
Trần Nặc nhìn lão già to mồm không biết xấu hổ này, thở dài.
Cảm giác mới mẻ sao?
Yên tâm đi, dựa theo lịch sử phát triển trong tương lai, cơ hội đánh nhau giữa ngươi và cô ấy sẽ không ít.
Ừm, cơ hội bị đánh cũng không ít.
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong lòng Trần Nặc khẽ động.
"Đúng rồi, lão già, trước khi chính thức giao dịch, ta phải thu một chút lợi ích."
"Ý ngươi là sao?"
"Ngươi trước giúp ta một việc nhỏ, ngay đêm nay."
"… Hả?"
…
Trần Nặc đi về bên cạnh vị Đoàn Trưởng, nhìn thoáng qua Green bên cạnh.
"Gặp được một người bạn, vừa đi chào hỏi." Trần Nặc thuận miệng giải thích một chút.
Green hít sâu một hơi, giọng điệu rất cẩn thận: "Khách đến lục địa châu Âu còn chưa tới, đại khái vài phút nữa sẽ đến. Tiên sinh, ngài nhìn chúng ta…"
"Chúng ta về nhà."
"? ?" Đoàn Trưởng và Green đồng thời dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trần Nặc.
Sắc mặt Đoàn Trưởng có chút khó coi: "Ngài là… Ngài muốn đổi ý sao?"
"Đương nhiên là không!" Trần Nặc thẳng thắn nói: "Bình thường ta không bao giờ đi lừa gạt người khác! Chuyện đã đồng ý với người khác, từ trước đến nay ta đều nói được là làm được!"
Đoàn Trưởng nuốt nước bọt: "Vậy chuyện tối nay?"
"Yên tâm, ta đã an bài xong."
…
Vị Chưởng Khống Giả Trần Nặc này lên tiếng, tuy rằng Đoàn Trưởng đầy bụng nghi ngờ, nhưng dù sao cũng không dám hỏi thêm cái gì —— người ta vươn tay ra là có thể bóp chết mình.
Green rõ ràng có chút tức giận, nhưng cũng không dám phát tác.
Trần Nặc trực tiếp bảo hai người lái xe đưa mình về.
Trước khi rời đi, Trần Nặc còn lịch sự nói lời tạm biệt với ông Dwen Hill.
Do dự nhiều lần, Trần Nặc từ bỏ ý tưởng "thuyết phục vợ chồng Dwen Hill đừng cố gắng leo lên đỉnh Everest".
Dù sao thì cả hai vợ chồng này đều là những người đam mê thể thao mạo hiểm.
Cũng không thể nói với người ta, nếu như mười mấy năm sau ngươi chạy lên đỉnh Everest, ngươi sẽ chết ở nơi đó, sau đó cả nhà ngươi đều sẽ xui xẻo…
Ai mà tin được chứ?
Cho dù Trần Nặc muốn làm gì cũng không có cách a.
Cho dù hắn nhẫn tâm đánh gãy luôn chân của Dwen Hill tiên sinh… nhưng hiện tại cách thời gian tai nạn còn có mười mấy năm.
Chờ đến lúc đó xương cũng đã lành.
Cũng không thể vì cứu mạng hắn, mà cắt đứt luôn chân của cha Chim Ruồi đi đúng không?
Huống chi, còn không biết có phải cùng một thời không hay không.
…
Trong lòng Đoàn Trưởng mang theo đủ loại nghi ngờ cùng ngầm bất mãn, chỉ có thể cùng Phó Đoàn Trưởng Green cùng nhau lái xe đưa Trần Nặc trở về trang viên.
Trần Nặc cũng không khách khí, thậm chí cũng không định mời hai người vào cửa uống chén trà, để cho hai người rời đi.
Không còn Chưởng Khống Giả này tọa trấn, hai người Đoàn Trưởng cùng Green suy nghĩ nhiều lần, cũng không có ý định quay lại yến hội tìm mấy người Vu Sư gây phiền toái…
Dù sao thì bọn họ cũng không chắc được có thể giành chiến thắng.
…
Tuy nhiên đêm nay đã xảy ra một chuyện mà bọn họ lại không biết, mà chuyện này đã ảnh hưởng đến mô hình sau này của thế giới những người có năng lực ở châu Âu.
…
Khu vực cửa biển bên bờ sông Thames.
Một bóng người rơi xuống từ giữa không trung!
Rơi vào trong nước biển, vừa giãy dụa trồi lên liền nhìn thấy trước mặt có một quyền đấm tới!
Trong nháy mắt ánh mắt người này ngưng tụ, tinh thần lực điên cuồng khuếch trương ra, nhưng lại nhìn thấy từng quyền từng quyền một xuyên thấu vách ngăn niệm lực của mình, sau đó thân mật tiếp xúc với hai má của mình…
Ầm! !
Bóng người bay ngang ra ngoài, dán sát vào mặt biển, lên xuống mấy lần!
Giống như trò chơi ném đá trên mặt nước.
Sau khi lần nữa giãy dụa ra khỏi mặt một lần nữa, người trong nước hung hăng ho khan một trận, trong miệng sặc ra mấy ngụm nước biển, vừa phẫn nộ lại không cam lòng ngửa đầu nhìn về phía trên.
"Tại sao!! Đường đường là Chưởng Khống Giả thế mà lại không nói lý liền ra tay với chúng ta! Hơn nữa còn đánh lén!!! Với thực lực của ngài, cho dù khiêu chiến chính diện thì chúng ta tuyệt đối vẫn không thể là đối thủ! Vậy mà vẫn lựa chọn đánh lén! !"
Giữa không trung, Thái Dương Chi Tử lười biếng gãi tóc: "Đã có thể đánh lén tại sao còn phải đánh trực diện? Không phải tiết kiệm sức lực hơn sao?"
"…"
Trong ánh mắt tuy rằng bốc lên ngọn lửa phẫn nộ, nhưng người trong nước vẫn dùng sức siết chặt nắm đấm khắc chế, niệm lực nhấc thân thể của hắn ra khỏi mặt biển, cắn răng nhìn Thái Dương Chi Tử giữa không trung.
Khuôn mặt tái nhợt của hắn có vẻ gầy gò —— tuy rằng dung mạo miễn cưỡng được coi là anh tuấn, nhưng thật ra lại có một cỗ khí tức u ám nói không nên lời.
"Vì cái gì, ta có thể chấp nhận bị một cường giả Chưởng Khống Giả hận, nhưng ít nhất có thể nói cho ta biết vì sao chứ?"
Thái Dương Chi Tử thở dài: "Muốn biết lý do tại sao? Được rồi… Lý do là… Người ủy thác ta đánh ngươi đã nhờ ta truyền đạt lại cho ngươi một câu:
Có trách thì trách ngươi có biệt danh là u Sư."
Vu Sư mở to hai mắt, vẻ mặt ngây thơ.
Có vấn đề gì với Vu Sư hả?
Vu Sư thì có vấn đề gì sao?!
Vu Sư ăn hết của nhà ngươi à?
Chưởng Khống Giả khi dễ người đến vậy sao?!