Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1667 - Chương 1667 Ánh Sáng (3)

Chương 1667

Ánh Sáng (3)


Vu Sư lần nữa mỉm cười.


Hắn thế mà còn đưa tay sờ sờ đầu của Louise.


"Bé con thật hài hước… Lẽ ra người lớn không nên dạy ngươi nói dối."


Nói xong, ánh mắt lướt qua Louise, Vu Sư nhìn về phía cầu thang.


"Chủ nhân nơi này đang ở trên lầu, đúng không?"


"…"


"Được rồi, ta không thích làm tổn thương trẻ en, ngươi có thể đứng xa một chút." Vu Sư đứng lên, lướt qua Louise và đi lên bậc thang.


"Không thể!


Louise nhất thời mở to hai mắt.


Cô bé duỗi tay qua để nắm lấy góc áo của Vu Sư!


Sau đó rất nhanh, Vu Sư trở tay tát một cái, liền muốn vỗ tay Louise.


Nhưng…


Kinh nghiệm một tháng theo học sư phụ Trần Nặc của Louise, giờ phút này phát huy phản ứng.


Đối mặt với cái tát tiện tay của Vu Sư, trí nhớ cơ bắp của Louise cơ hồ bị kích hoạt, vô số lần huấn luyện, khiến cho cô bé đưa ra phản ứng trực tiếp nhất.


Hạ khuỷu tay, lật tay, bàn tay nhanh chóng trượt ra, lại lập tức đánh một quyền về phía khuỷu tay Vu Sư!


Tiên sinh đã dạy mình rằng vị trí đó là nơi dễ bị tê liệt nhất trên cánh tay con người.


"Sao?"


Vu Sư khẽ động.


Sau khi hắn bị Louise tránh thoát khỏi bàn tay, thấy rõ động tác của cô bé này, sau đó mang theo ánh mắt khác thường, nghiêng người né tránh công kích của Louise.


Louise cắn răng, bỗng nhiên cô bé hung hăng nén nến trong tay qua!


Sắc mặt Vu Sư trầm xuống.


Hắn hừ một tiếng, bay lên đá ra một cước.



Rầm!


Thân thể của Louise bị đá bay ra ngoài, rơi trên mặt đất, lưng còn đụng vào chân bàn, cô bé thời đau nhất tới mức mặt mày nhăn nhó.


Cánh tay đau đến thấu tim, một cước của đối phương đã đá vào cánh tay của cô bé năm tuổi.


Nến cũng trượt xuống đất, ánh nến tắt.


"Ta nói ta không thích xuống tay với trẻ em, nhưng chỉ là không thích, nếu cần, ta cũng không ngại, cho nên, nhóc con kia, đừng tự làm khổ mình."


Vu Sư quay đầu cười lạnh một tiếng, lần thứ hai quay đầu, sải bước lên bậc thang.


Louise nửa nằm trên mặt đất, rốt cục hung hăng cắn môi mình!


Trong ánh mắt cô gái hiện lên một tia giãy dụa, rốt cục…


"Này!


Ngươi không thể lên đó!"


Vu Sư cười lạnh, vừa nói vừa quay đầu lại: "Đều đã nói trẻ em thì đừng có…"


Trong nháy mắt Vu Sư ngây ngẩn cả người!


Cô bé dưới cầu thang, ngồi trên mặt đất, nhưng lưng ưỡn thẳng!


Bàn tay nhỏ bé của cô, cầm một vật kim loại đeb như mực.


Đó là…


Một khẩu súng! Một khẩu súng lục nhỏ xinh đẹp với một người phụ nữ!


Tư thế cầm súng được coi là tiêu chuẩn.


Tay phải cầm súng, hơi cong khuỷu tay.


Vòng tay trái được cố định và cánh tay trái chìm xuống.


Cô bé cắn mạnh môi, cơ thể run rẩy, nhưng bàn tay cầm súng không run chút nào.


Tiên sinh đã dạy…


Nhắm vào…


Đoàn!



Đôi mắt của Vu Sư trong nháy mắt liền co rút!


Sau đó, ngực của hắn bắn tung tóe ra một bông hoa máu!



Louise thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, mắt thấy người đàn ông xa lạ trên bậc thang trước mặt ngửa ra sau ngã xuống.


Cô bé cầm súng, trợn tròn mắt nhìn đối phương, nhìn thật lâu.


Dù sao cô cũng còn nhỏ, có thể nổ súng là vì một tháng gần đây đi theo phần tử nguy hiểm như Trần Nặc, học được quá nhiều thứ không nên học.


Mà khẩu súng này, cũng là thứ mà tiên sinh vẫn luôn cất ở trong phòng hắn. Bình thường ngoại trừ lúc huấn luyện, bản thân cũng không có cơ hội đụng phải.


Nhưng hôm nay…


Ta… Đây là…


Đã giết người sao?



Ngay khi toàn thân cô gái nhỏ run rẩy, bởi vì lực ghế sau mà bị chấn động đến hai tay tê dại đau đớn, họng súng trong tay mềm nhũn buông xuống…


Vu Sư trên cầu thang đột nhiên đứng thẳng lên!


Louise kinh hãi, theo bản năng thét chói tai một tiếng, theo bản năng nâng họng súng lên…


Lần này, cô không thể gây ra thương tổn cho đối phương nữa.


Lan can cầu thang gỗ vỡ tan trong tích tắc!!


Một mảng lớn hàng rào đứt gãy gào thét bay rồi va đập vào người cô gái nhỏ, chuẩn xác mà nói là đập vào đầu cô bé!


Cô bé bóp cò, trong nháy mắt nổ súng này, rốt cục bởi vì vội vàng, không thể khống chế khí lực, lực giật ngước khiến cho họng súng trong nháy mắt hướng lên trên, một viên đạn bay lên trần nhà.


Sau khi đầu bị đập trúng, cô bé nằm ngửa ra sau, trên đầu chảy máu tươi.


Vu Sư đã bay đến trước mặt!


Phất tay, khẩu súng kia liền tự động bay đến tay Vu Sư!


Sau đó, Vu Sư lạnh lùng nhìn cô bé trên mặt đất chảy máu.


"Cực tốt, bé con, ngươi thật sự làm ta phải kinh ngạc đấy."


Vu Sư cúi đầu nhìn vết máu trên ngực, đưa tay nhẹ nhàng búng một cái.


Một viên đạn bị búng rơi ra.


Trong nháy mắt bắn ra phát súng đầu tiên vừa rồi, Vu Sư liền bộc phát ra niệm lực, tuy rằng vội vàng, nhưng dù sao vẫn tạo thanh một tầng bảo hộ trước khi viên đạn đấm vào.


Viên đạn xuyên thấu niệm lực, lực còn lại chỉ có thể xuyên thấu quần áo Vu Sư cùng một chút da thịt bên ngoài ngực, cũng đã hết sức.


Nhưng cho dù là như vậy cũng vẫn khiến cho Vu Sư vào giờ phút này tức giận không thể chịu nổi!


Suýt nữa!


Thực sự là suýt chút nữa!


Mình suýt chết trong tay một cô bé bình thường!


Chương 1667

Bình Luận (0)
Comment